Chương 2967
“Đích thân Mã Hải và chúng tôi đã ký. Anh còn gì nghi ngờ không?”, cậu Chín thản nhiên hỏi.
“Đúng là bút tích của Mã Hải”, Lâm Chính lên tiếng, dù anh rất không muốn thừa nhận.
“Giấy trắng mực đen, chúng tôi có lừa anh đâu. Giờ anh xông vào địa bàn của chúng tôi là đã xâm phạm nhân quyền và chủ quyền của tôi rồi. Giờ tôi có làm gì anh thì cũng đâu phải sợ cảnh sát”, cậu Chín nói tiếp.
“Đúng vậy. Nếu đã thế thì tôi cũng không dây dưa nữa. Tôi đưa người đi”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Biết điều đấy?”, cậu Chín gật đầu.
“Lâm Chín! Cậu tưởng mình là ai? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao? Cậu Chín còn chưa quyết”, Tô Cương không muốn buông tha cho Lâm Chính như vậy.
Thế nhưng cậu Chín đã ngăn anh ta lại.
“Để anh ta đi đi. Lát nữa đội thi công tới rồi, đừng làm loạn, phải hoàn thành công việc đúng thời hạn. nếu như chậm trễ, tôi không dễ ăn nói thì anh cũng khó làm việc đấy”, cậu Chín nói.
Tô Cương nghe thấy vậy bèn cúi người: “Vâng..vâng…cậu Chín”.
Lâm Chính đưa Nhan Khả Nhi tới bệnh viện Nhân Dân. Lúc ra khỏi cửa, anh nhìn thấy một lượng lớn những máy móc xây dựng cùng nhân công đang di chuyển vào. Mặt anh tối sầm.
Đợi sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Nhan Khả Nhi thì Lâm Chính lập tức gọi điện thoại cho Mã Hải. Thế nhưng anh gọi tới mấy cuộc mà không có ai nghe máy.
Chuyện gì vậy? Lâm Chính nhớ rằng trước khi tới thôn Dược Vương thì anh đã điều trị cho Mã Hải rồi. Theo lý mà nói, ông ta phải hồi phục không ít rồi mới đúng. Nghe một cuộc điện thoại chắc không sao mà.
Lâm Chính nhìn danh bạ, tìm số của Từ Thiên và gọi. Thế nhưng…Từ Thiên cũng không nghe máy.
Anh gọi cho Cung Hỉ Vân, gọi một lúc mới có người
“Xin chào, xin hỏi anh tìm ai?”
“Cung Hỉ Vân ở đâu? Cô là thế nào với Cung Hỉ Vân?”, Lâm Chính hỏi.
“Cô Cung đang ở trong phòng phẫu thuật. Tôi là thư ký của cô Cung. Anh tìm cô Cung có việc gì không?”
“Phẫu thuật?”, Lâm Chính giật mình: “Cung Hỉ Vân đang yên đang lành sao phải phẫu thuật?”
“Anh không biết sao? Trước đó cô Cung Hỉ Vân bị tai nạn, vết thương khá nghiêm trọng. Mấy ngày này cô ấy đã phẫu thuật ba lần rồi”.
“Tại nạn?”
Đôi mắt Lâm Chính lạnh như băng. Sao có thể trùng hợp như vậy chứ? Có lẽ do ai đó gây ra!
Người của thôn Dược Vương sao? Không thể nào! Thôn Dược Vương đã không còn. Nếu mà báo thù thì họ sẽ tìm anh thôi, hà tất phải ra tay với Cung Hỉ Vân.
E rằng là người khác làm. Rất có khả năng là Cô Phong. Thế nhưng Cô Phong cũng không cần phải ra tay với người của Dương Hoa mà.
Người đối đầu với Cô Phong là thần y Lâm. Bên ngoài giờ rộ lên tin đồn thần y Lâm đã chết. Cô Phong đầu cần phải đối đầu với công ty trước đó do anh lập ra chứ? Dù sao thì với một liên minh như Cô Phong sao phải coi những công ty như của anh ra gì.
Nếu đã vậy thì ai làm? Hay tất cả chỉ là chuyện ngoài ý muốn? Lâm Chính cầm điện thoại. Anh chìm vào im lặng.
Cho tới khi tiếng chuông vang lên. Lâm Chính giật mình.
Là Khang Gia Hào…Anh vội vàng nghe máy.