Chương 2987
“Các người cũng xây học viện?”, Lâm Chính nhìn về phía công trình xây dựng, nói bằng vẻ vô cảm: “Quy mô nhỏ như vậy, một ngày cùng lắm tiếp nhận được 20 bệnh nhân đã là khá lắm rồi”.
“Thầy thuốc không cần nhiều nhưng cần giỏi”.
“Người bệnh sao đợi được? Hơn nữa lần này tôi tới đây không phải là để tranh luận những điều này với các ông. Hợp đồng mua bán nằm ở đây. Giấy trắng mực đen đã rõ ràng. Nếu các vị không làm theo thì tôi đành phải dùng cách cưỡng chế thôi”, Lâm Chính nói.
Đám đông tối sầm mặt.
“Ông Lữ, giờ phải làm sao?”, cậu Chín vội vàng nói.
Lữ Lộng Triều cười nhạt, đôi mắt ánh lên sát ý: “Thần y Lâm! Cậu có biết cậu làm vậy là có ý gì không? Cậu đang khai chiến với Cổ Phái đấy! Cậu đắc tội với thôn Dược Vương rồi, lẽ nào giờ muốn đắc tội với cả chúng tôi nữa sao?”
“Đúng vậy, tôi đã đắc tội với cả thôn Dược Vương rồi, lẽ nào còn phải bận tâm tới các người”, Lâm Chính lắc đầu, tỏ vẻ khinh thường.
“Thần y Lâm, đúng là điếc không sợ súng”, Lữ Lộng Triều đanh giọng
“Ông Lữ, tôi đang nói chuyện theo pháp luật với ông, hà tất ông nhắc tới việc sống chết ở đây?”, Lâm Chính cảm thấy kỳ lạ.
“Bởi vì tôi đã không còn định dùng pháp luật ra để nói chuyện với cậu nữa rồi”
Lữ Lộng Triều phất tay.
Vụt…vụt…Vài người phía sau ông ta lập tức lao lên, vây lấy Lâm Chính.
“Các người định làm gì? Nếu như dám làm loạn thì tôi sẽ tố cáo các người tội mưu sát đấy”, Khang Gia Hào căng thẳng lập tức quát lớn.
“Mưu sát sao? Luật sư Khang, ông đi tố cáo đi. Ai giết ông thì người đó ngồi tù. Trách nhiệm này họ sẽ gánh thôi…chỉ có điều người đó không phải là tôi. Tôi không hề tham gia vào việc mưu sát”, Lữ Lộng Triều mỉm cười.
“Ông…”, Khang Gia
“Thần y Lâm, nể mặt Tần Bách Tùng, tôi cho cậu cơ hội cuối cùng. Nếu như cậu chịu quỳ xuống, thề sẽ thần phục Cổ Phái thì hôm nay cậu còn giữ được mạng mình. Còn nếu không…các cao thủ ở đây chắc không thể để cậu bước ra khỏi cánh cửa này được rồi”, Lữ Lộng Triều nói.
Lâm Chính lắc đầu: “Lữ Lộng Triều, đâu phải ông không hiểu con người tôi. Ông tưởng rằng dựa vào đám mèo mả gà đồng này mà có thể đối phó được với tôi sao?”
“Thần y Lâm, nếu cậu nghi ngờ thực lực của chúng tôi thì tôi nghĩ cậu có thể thử đấy”, Lữ Lộng Triều mỉm cười đầy tự tin.
Rõ ràng, lần này ông ta đã dẫn theo những kẻ giỏi võ nhất. Vì dù sao ông ta cũng đã từng chứng kiến màn thi đấu giữa anh và người của thôn Dược Vương.
“Vậy được! Vậy thì tôi thử xem”.
Lâm Chính thản nhiên lên tiếng. Sau đó anh phất tay. Đám người Khang Gia Hào lập tức lùi về sau. Toàn bộ cao thủ của Cổ Phải bày thế trận.
“Lữ Lộng Triều”, lần này Lâm Chính hét lớn.
“Hối hận rồi à?’, Lữ Lộng Triều mỉm cười.
“Không! Tôi muốn giải thích đôi chút. Lần này ra tay có nghĩa là Dương Hoa và Cổ Phái không đội trời chung rồi nhé, không còn giải hòa được nữa đâu. Hi vọng ông nhớ cho”.
“Cậu yên tâm, Dương Hoa không đủ tư cách nói về việc giải hòa với Cổ Phái”.