Lâm Chính sững sờ, tay lái vô lăng bỗng run lên.
“Sau khi mọi người rời đi, ông vốn định gây dựng lại nhà họ Trương, xử lý bà cụ một trận. Nào ngờ nhà họ Đỗ tới, bọn họ chất vấn chuyện liên quan tới Nhiễm Tái Hiền. Bọn họ đổ hết trách nhiệm lên nhà họ Trương. Nhà họ Đỗ ra tay, nhà họ Trương chỉ biết chấp nhận cơn giông tố này. Ông vốn định đối đầu tới cùng với nhà họ Đỗ, cùng lắm thì chẳng còn gì, thế nhưng bà cụ lại tìm các hợp tác với cá nhà đó, cấm túc ông. Nhà họ Đỗ đã cho nhà họ Trương không ít lợi lạc. Giờ cả gia tộc đều nghe lời bà cụ đó. Haizz….giờ ông…đã là kẻ vô dụng mất rồi".
Ông cụ than thở mãi không thôi. Nghĩ tới bản thân từng là kẻ vang danh một thời giờ lại bị một bà cụ khống chế, cảm giác thật bất lực làm sao.
Lâm Chính im lặng một hồi rồi trầm giọng: “Nhà họ Đỗ và nhà họ Trương hợp tác gì vậy ạ?”
“Lâm Chính, cháu hỏi nhiều vậy làm gì?”, ông cụ Trương ý thức được có gì đó bất ổn. Một chàng rể bất tài tự dưng sao hỏi nhiều thế?
“Cháu chỉ cảm thấy kỳ lạ. Nếu nhà họ Đỗ ra mặt vì Nhiễm Tái HIền thì theo lý mà nói sao họ phải cần hợp tác với nhà họ Trương chứ? Không phải nhà họ Trương là kẻ địch của họ sao?”, Lâm Chính nói.
“Nhà họ Trương nào xứng làm kẻ địch với nhà họ Đỗ. Nhà họ Đỗ xử lý chúng ta khác gì dễ như trở bàn tay? Bọn họ khinh thường thì có. Họ làm vậy chẳng qua là muốn thông qua chúng ta để thiết lập một nguồn lực nhánh mà thôi”, ông cụ Trương thở dài.
“Một nguồn lực nhánh ngoài sao?”
“Đúng”, ông cụ Trương hít một hơi thật sâu, đanh mặt: “Theo như ông biết, lần này nhà họ Đỗ cử người tới phía Nam nói là báo thù cho Nhiễm Tái Hiền nhưng trên thực tế thì đó là cái cớ, mục tiêu thật sự của họ là tập đoàn Dương Hoa”.
“Dương Hoa?”, ánh mắt Lâm Chính trở nên lạnh như băng.
“Nhóc à, cháu hỏi nhiều quá. Có những việc cháu không cần biết chi tiết. Giờ cháu đang ở ngoại tỉnh phải không? Ở yên đó đi, đừng tới Quảng Liễu, cũng đừng về Giang Thành, tìm nơi tốt mà sống đi”, ông cụ Trương khuyên nhủ.
Chẳng trách lúc Tô Nhu xảy ra chuyện thì nhà họ Trương cũng không có phản ứng gì. Hóa ra ông cụ tự mình còn khó giữ mạng, làm gì có thể giúp Tô Nhu chứ. Nghe ông cụ nói vậy Lâm Chính bỗng đoán ra được điều gì đó.
“Tô Nhu
bảo cháu rời khỏi Giang Thành là do ông nói phải không?”, anh nói giọng khàn khàn.
“Cũng hết cách mà. Nhà họ Khai và nhà họ Việt chuẩn bị báo thù bọn cháu. Nghe Tô Nhu nói vị chủ tịch Lâm đó không chịu ra tay, vì vậy giờ chỉ biết lên kế hoạch cho cháu rời khỏi Giang Thành, tránh xa hai nhà đó mà thôi. Ông vốn định bảo Tô Nhu, Trương Tinh Vũ và Tô Quảng tới chỗ ông để lánh nạn, thế nhưng cũng xảy ra chuyện rồi. Lâm Chính, đúng vậy, là ông bảo Tô Nhu và cháu ly hôn thế nhưng ông dựa vào lương tâm có thể nói ông không hề có thành kiến với cháu. Ông làm vậy vì muốn bảo vệ cháu…”, Trương Trung Hoa thở dài, vô cùng bất lực.
Lâm Chính lập tức hiểu ra mọi chuyện.
“Cháu biết rồi, cảm ơn ý tốt của ông. Có điều bố mẹ vợ xảy ra tai nạn có lẽ không phải do ngẫn nhiên. Tô Nhu cũng vậy. Tất cả đều sản phẩm của Khai Mạc cả. Ông ngoại, giờ cháu đi xử lý nhà họ Khai. Ông đợi cháu giải quyết xong sẽ tới tìm ông. Có lẽ nhà họ Đỗ đang ở chỗ ông. Cháu sẽ hỏi cho ra nhẽ. Rốt cuộc bọn họ có tài cán gì mà dám tới Giang Thành động vào cháu”.
Lâm Chính nói giọng khàn khàn, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo.
“Lâm Chính, Lâm Chính!”
Trương Trung Hoa cuống cả lên. Thế nhưng vô ích vì Lâm Chính đã tắt máy rồi.
“Thằng nhóc này, muốn chết đến thế cơ à?”, Trương Trung Hoa tắt máy, lầm bầm ngồi xuống.
“Thưa ông, bà gọi ông đi ăn cơm ạ! Khách đã ngồi vào chỗ rồi”, lúc này một người của nhà họ Trương tới cung kính nói.
“Ăn cơm! Ăn bằng niềm tin à? Kêu chúng nó biến! Biến hết đi”, Trương Trung Hoa tức giận gào lên, sau đó gạt sạch sách trên bàn xuống đất.
Choang…
Ly trà vỡ tan tành, sách vở bay tứ tung, trông vô cùng lộn xộn. Người giúp việc tái mặt, vội vàng cúi người lui ra.
Lúc này quản gia bước vào. Ông ta lẳng lặng nhặt sách dưới đất lên, thu dọn những mảnh sành. Cứ thế ông ta không nói gì.
“Nói xem…nhà họ Trương còn hi vọng không?”,.úc này ông cụ đang nhìn ra cửa sổ bỗng lên tiếng.
Ông quản gia đứng ngây ra sau đó lắc đầu rồi đi ra ngoài. Trương Trung Hoa lại thở dài. Ông cụ đã già thật rồi…