Chương 3027
“Bách Tùng, tôi biết là tình cảm bao nhiêu năm giữa chúng ta vẫn còn mà! Tôi biết ngay mà!”, Lữ Lộng Triều nước mắt lã chã.
“Lộng Triều, tôi có thể đưa ông ra khỏi đây, nhưng điều này còn phải xem ý ông thế nào. Nếu ông muốn đi thì đương nhiên có thể bình an rời đi, nếu ông không muốn đi thì không ai giúp ông được cả”, Tần Bách Tùng bình thản nói.
Lữ Lộng Triều sửng sốt, mơ hồ ý thức được gì đó.
“Bách Tùng, ý của ông là…”
“Ở đây có hai bình thuốc do thầy tôi đưa cho tôi. Tôi đề nghị ông chọn bình bên trái, nếu ông không muốn… thì có thể chọn bình bên phải. Nhưng tôi hi vọng ông đừng chọn nó, bởi vì chọn nó thì… đây sẽ là lần gặp cuối cùng của chúng ta”.
Vẻ mặt Tần Bách Tùng đầy thương cảm, đau khổ nói.
Lữ Lộng Triều tái mặt.
Rõ ràng bình bên trái là thuốc độc mãn tính, do Lâm Chính đưa cho Tần Bách Tùng để khống chế Lữ Lộng Triều, còn bình bên phải… là chất kịch độc.
Nếu Lữ Lộng Triều uống thì sẽ chết ngay tại chỗ.
Thần y Lâm muốn ép ông ta làm nội gián.
Muốn ông ta phản bội Cổ Phái…
“Không được!”, Lữ Lộng Triều quát lớn, tâm trạng có phần kích động.
Ông ta không muốn phản bội lại Cổ Phái. Lúc này, ông ta cảm thấy vô cùng đau đớn. Thế nhưng ông ta cũng không muốn phải chết. Chết rồi thì chẳng còn gì nữa!
Lữ Lộng Triều trố tròn mắt, hơi thở trở nên gấp gáp, nắm đấm siết chặt.
“Không được sao? Lữ Lộng Triều, ông thật sự muốn chết à?”, Tần Bách Tùng bước tới nhìn ông ta chăm chăm.
“Ông muốn tôi trở thành một kẻ phản bội?”, Lữ Lộng Triều nghiến răng.
“Phản bội?”, Tần Bách Tùng hừ giọng: “Có gì mà không được!”
“Tần Bách Tùng, người ta nói ông đàng hoàng, là kẻ quân tử mà thật không ngờ ông lại có thể nói ra những lời như vậy! Hừ! Xem ra ông cũng chỉ là một kẻ hữu danh vô thực
“Lộng Triều, tôi chưa bao giờ coi mình là kẻ quân tử. Tôi chỉ là chính mình là được. Còn người khác phán xét như thế nào thì là chuyện của họ. Ông thì khác, tại sao không thể trở thành kẻ phản bội? Toàn bộ hành vi của Cổ Phái, lẽ nào còn cần tôi phải giải thích à? Những năm qua bọn họ đã làm biết bao chuyện đồi bại, vô lương tâm, ông đều rõ cả. Cổ Phái lúc này phải được trừng trị. Tôi và ông bất tài, không thể làm gì được, cơ hội duy nhất có thể lật đổ họ chính là dành cho thầy giáo của tôi – thần y Lâm”.
Tần Bách Tùng kích động, lạnh lùng nhìn Lữ Lộng Triều: “Lộng Triều! Lẽ nào ông thật sự muốn để Cổ Phái tiếp tục như thế? Lẽ nào ông thật sự muốn tiếp tục nối giáo cho giặc, làm những việc vô nhân đạo cho bọn họ?”
Dứt lời, Lữ Lộng Triều sững sờ. Ông ta nhìn chăm chăm chiếc lọ, trầm mặc một hồi lâu.
“Bách Tùng”.
“Sao?”
“Tôi không hề nghĩ tới điều gì cao sang. Những chuyện Cổ Phái làm, tôi căn bản không quan tâm, ông cũng đừng nghĩ tới việc đi dìm bọn họ. Bởi vì những năm qua Cổ Phái cũng đã làm rất nhiều chuyện tốt. Bất kỳ một thế lực hùng mạnh nào muốn duy trì được thì cũng không thể nào mà trong sạch hết được. Cổ Phái cũng vậy. Trong đó có người độc ác vụ lợi thì cũng có người có đức có tâm. Dù họ là ai, họ làm gì thì thực ra cũng không liên quan tới tôi”.
“Tôi làm trâu làm ngựa cho Cổ Phái chẳng qua cũng là vì lợi ích mà họ mang lại cho tôi. Bởi vì tôi là kẻ vụ lợi”.