Ai có thể ngờ hội trưởng Hiệp hội Đông y Giang Thành lại mạnh bạo đến vậy. Ai mà ngờ, người này từng là chàng rể hèn của nhà họ Tô chứ?
Người nhà họ Trương ai nấy đều run bần bật, hoàn toàn không dám tin vào những gì xảy ra trước mắt. Lâm Chính vẩy tay, đi về phía Khai Kỳ.
“Người đâu, bảo vệ gia chủ, mau tới bảo vệ gia chủ”, Khai Kỳ hoảng loạng gào lên, mắt trố tròn nhìn Lâm Chính: “Lâm Chính, cậu dừng lại cho tôi, cậu đang phạm tội đấy biết không? Phải ngồi tù đấy! Cậu có biết mình đang làm gì không vậy?”
“Tôi biết chứ, biết hết”, Lâm Chính lạnh lùng đáp lại: “Nhưng các người hại bố mẹ vợ, hại cả vợ tôi, hơn nữa nạn nhân tiếp theo lại chính là tôi, các người có ý đồ tiêu diệt cả nhà tôi cơ mà. Nếu đã vậy thì tại sao tôi phải nương tay? Các người không cho tôi đường sống mà còn hi vọng tôi dừng tay, hi vọng tôi tha cho các người à?”
“Cậu điên rồi”, Khai Hoành trố mắt.
“Khai Kỳ, tôi cho một cơ hội cuối cùng, nghe đây, lần cuối, lập tức gọi điện bảo nhà họ Khai từ Giang Thành rút về đi, nếu không…tôi sẽ khiến các người mất tất cả đấy”, Lâm Chính điềm đạm lên tiếng.
Giọng của anh vừa dữ dằn và đáng sợ. Khai Kỳ khựng người, nhưng không thể hiện biểu cảm gì, chỉ chắp tay sau lưng nhìn Lâm Chính.
Biểu hiện của Lâm Chính thật đáng sợ, hạ gục Khai Giang dễ như trở bàn tay, hơn nữa trong nháy mắt còn xử lý gọn cả ba thế lực lớn. Rõ ràng là Lâm Chính là kẻ có võ.
Thế nhưng dù là như vậy thì Khai Kỳ cũng không sợ, vì
dù có giỏi võ đến mấy cũng không thể nào đỡ được súng đạn.
Khai Kỳ không nói gì, càng không định làm gì, chỉ im lặng từ chối mệnh lệnh của Lâm Chính. Ông ta không thể đồng ý được. Bởi vì theo lý mà nói, chẳng có gì phải sợ Lâm Chính hết.
“Thôi được”, Lâm Chính gật đầu, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh giá: “Nếu đã như vậy thì đừng trách sao tôi không cho nhà họ Khai cơ hội nhé”.
“Băm nó cho chó ăn đi”, Khai Kỳ quát lớn.
Mười mấy người của nhà họ Khai từ bốn phương tám hướng đồng loạt giơ dao trong tay lên và lao về phía Lâm Chính. Tên nào tên nấy đều muốn băm vằm anh ra.
Đúng lúc bọn chúng sắp tiếp cận anh thì anh bèn hành động. Anh đưa tay lên, chộp hai cây đũa trên bàn phóng về phía người nhà họ Khai.
Phụp!
Phụp!
Hai cây đũa giống như hai con dao đâm phập vào ngực của hai tên. Bọn chúng lập tức đổ rầm xuống đất.
“Á!”
“Chém nó”, tiếng gào thét, gầm rú lẫn lộn vang lên. Những đường dao sáng loang loáng giao nhau trong không gian. Nhưng Lâm Chính đã nhanh luồn tay tới vị trí cầm dao của đối thủ.
Anh chộp chặt cổ tay hắn, vặn ngược lại. Động tác nhanh tới kinh người.
Á! Á!Á! Những âm thanh rợn người vang lên. Cả đám lao lên trong nháy mắt đổ đồng loạt ra đất.
Tay cầm dao của chúng đồng loạt bị vặn gãy…
“Cái gì?”, đám đông thất kinh.