“Tôi đã kiểm tra rồi, đồng thời giáo sư chuyên gia của bệnh viện chúng tôi cũng đã tiến hành phân tích, tình trạng của cô bé này phải đến hiệp hội y tế nước M mới còn có hy vọng!”
“Rốt cuộc em gái của tôi bị gì?”
“Trước mắt chúng tôi phát hiện triệu chứng vô cùng kỳ lạ, mạch máu trên não bộ của cô bé có máu bầm chèn ép dây thần kinh”.
Nghe thấy câu này, Lạc Thiên sửng sốt, nhìn Lâm Chính với vẻ khó tin.
Sao lời ông Tề nói giống hệt lời của Lâm Chính thế?
“Vậy không thể xử lý được sao?”
“Vô cùng nhỏ bé!”
“Có ý gì?”
“Ý tôi là máu bầm này rất nhỏ, theo lý thuyết, thể tích như thế không thể tạo thành máu bầm, cũng không thể chèn ép lên dây thần kinh, cho nên chúng tôi không thể phán đoán rốt cuộc đây có phải máu bầm không”.
“Vậy phải làm thế nào? Mổ sọ?”
“Độ nguy hiểm quá cao, tỷ lệ thành công gần như là con số không.
Tôi đề nghị cậu vẫn nên dẫn cô bé đến nước M xem sao, có lẽ vẫn còn hy vọng”, ông Tề thở dài.
Ninh Long không nói gì, nhưng sắc mặt cực kỳ lạnh lẽo.
Thật ra mấy ngày trước bố mẹ anh ta đã liên lạc với bên nước M rồi, nhưng khám bệnh bên kia phải hẹn trước, thời gian hoàn toàn không kịp, đợi đến lúc chạy đến nước M, đôi chân này của Ninh Tiểu Uyển cũng không giữ được nữa.
“Ít nhất cũng phải giúp em gái tôi hết đau chứ”, Ninh Long quát khẽ, như một con sư tử nổi điên.
“Không làm được, thần kinh của cô bé rất yếu, tiêm thuốc tê sẽ gây ra ảnh hưởng lớn hơn cho cô bé, chỉ có thể để cô bé cố chịu đựng thôi”.
“Khốn kiếp!”
Ninh Long nổi giận tóm lấy cổ áo của ông Tề muốn ra tay.
“Anh đừng có làm bậy!”, Lạc Thiên nôn nóng, vội khuyên ngăn.
“Anh, đừng… đánh nhau…”, cô bé đang đau đớn cũng khàn giọng nói.
Ninh Long nghe thế thì lập tức buông tay, anh ta ôm lấy cô bé, lặng lẽ rơi nước mắt.
Ông Tề thở dài.
Lạc Thiên tỏ vẻ áy náy, còn Nghiêm Lãng thì hoảng sợ.
Bầu không khí trong phòng khám rất nặng nề.
Đến lúc này, Lâm Chính cầm chổi bên cạnh thật sự không nhịn được lên tiếng.
“Thật ra cô bé vẫn có thể cứu được!”
Nghe thấy câu này, mọi người sửng sốt.
Ông Tề nhìn sang, như mới phát hiện ra Lâm Chính, ngạc nhiên hỏi: “Cậu Lâm? Sao cậu lại ở đây?”
“Vợ tôi sắp xếp cho tôi làm việc ở đây nên tôi đến”, Lâm Chính thuận miệng trả lời.
“Ặc…”, ông Tề thoáng chốc không biết nên đáp lời thế nào.
“Lâm Chính, tôi đã nói rồi, chuyện ở đây không liên quan đến anh, anh mau cút ra ngoài đổ rác đi”, Nghiêm Lãng tức giận, quát lên với Lâm Chính.
Lâm Chính lười phí lời, chỉ trừng Lâm Chính.
Cô ta ngày càng thấy ghét cái tên vô học chỉ biết khoác lác này rồi.
Ngay cả ông Tề cũng bó tay, e rằng ông nội mình cũng thế, sao tên này còn dám nói bậy ở đây?
Đầu óc của anh có vấn đề sao?
Không được, lát nữa phải nhắn tin hỏi Nhu Nhi, mình không thể mời một tên ngốc đến phòng khám làm việc được.
“Cậu Lâm, cậu thật sự có cách sao?”, ông Tề dè dặt hỏi.
Lâm Chính không nói gì, chỉ đi tới cầm