Nhưng đúng lúc này, Đỗ Sâm ở bên kia đứng lên.
"Ông Trương, nếu người của ông không giải quyết được, vậy thì để chúng tôi giải quyết cho!".
Trương Tùng Hồng nghe thấy thế, lập tức thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt nở nụ cười: "Nếu được vậy thì tốt quá".
Những người khác của nhà họ Trương cũng mỉm cười.
Người trong nội bộ nhà họ Trương không tiện ra tay, nhưng người ngoài thì khác.
Bọn họ hoàn toàn không sợ đắc tội với Trương Trung Hoa.
"Ra tay đi! Đưa thằng nhãi kia lên xe!".
Đỗ Sâm cũng không nhiều lời, nhỏ giọng quát.
Những người ngồi bên cạnh ông ta lập tức đứng dậy, tiến về phía Lâm Chính.
"Các cậu muốn làm gì?".
Trương Trung Hoa quát lên.
Nhưng vô ích, đối phương không thèm để ý đến ông cụ Trương, chỉ thấy một người thì kéo ông ta lại, một người thì tóm lấy Lâm Chính.
"Cút ra! Cút ra cho tôi!".
Trương Trung Hoa gào lên.
Nhưng dù sao ông ta cũng đã nhiều tuổi, đâu phải là đối thủ của thanh niên khỏe mạnh, không thể lao về phía trước được.
Còn lúc này, tay của người kia đã ấn vào bả vai Lâm Chính.
"Đi theo tôi!", người kia trầm giọng nói, đang định dùng sức lôi Lâm Chính dậy.
Nhưng… dù hắn dùng sức mạnh đến đâu, cũng không thể khiến Lâm Chính mảy may động đậy.
Lâm Chính vững chãi chẳng khác nào ngọn Thái Sơn, tiếp tục uống rượu, điềm nhiên như không.
"Hử?".
Người kia hơi ngạc nhiên, lại dùng sức tiếp.
Nhưng dù hắn dùng hết sức bình sinh cũng không có hiệu quả.
"Hồ Dũng, cậu đang làm gì vậy? Còn không mau lôi cậu ta ra đây?", Đỗ Sâm nhíu mày, lạnh lùng nói.
"Nhưng…", người tên Hồ Dũng há miệng, không biết nên nói thế nào, thấy Lâm Chính như vậy, trong lòng nổi giận, lập tức lật tay hất một cái.
Vèo!
Ly rượu sắp kề đến miệng Lâm Chính lập tức bị đánh bay.
Động tác của Lâm Chính khựng lại, ánh mắt lạnh lùng.
"Thằng chó chết, tao bảo mày đứng dậy, mày không nghe thấy à?".
Hồ Dũng tức giận nói, sau đó tung một cú đấm vào mặt Lâm Chính.
Nhưng khoảnh khắc nắm đấm lại gần…
Bốp!
Một bàn tay bao trọn lấy nắm đấm kia một cách chuẩn xác.
Nắm đấm lập tức không tiến thêm được một phân nào nữa.
Hồ Dũng sửng sốt, trợn to mắt nhìn Lâm Chính đang từ từ đứng dậy. Đến khi hắn hoàn hồn, thì Lâm Chính vung tay tát tới.
Bốp!
Âm thanh trong trẻo vang lên.
Hồ Dũng xoay một vòng tại chỗ, rồi nặng nề ngã xuống đất.
"Ồ!".
Tất cả mọi người ồ lên.
"Lâm Chính! Cậu… cậu làm gì vậy?".
"To gan! Cậu dám
đánh người ở nhà họ Trương chúng tôi sao?".
"Điên rồi! Tên này bị điên thật rồi!".
Người nhà họ Trương vô cùng tức giận, mắng chửi không ngớt.
Đỗ Sâm sắc mặt âm trầm đứng dậy.
"Ông Trương, rốt cuộc chuyện này là sao?", ông ta trừng mắt nhìn Trương Tùng Hồng, chất vấn.
Sắc mặt Trương Tùng Hồng cũng vô cùng khó coi, lúc này cũng không muốn nhiều lời làm gì, quát luôn: "A Hải! Đánh cho tôi!".
"Vâng!".
Người tên A Hải lập tức đứng dậy nói lớn, sau đó mười mấy người nhà họ Trương ở mấy bàn xung quanh đứng lên.
Bọn họ hung hãn xông về phía Lâm Chính.
Nhìn khí thế này, không đánh chết Lâm Chính thì cũng phải đánh cho anh tàn phế.
"Tất cả dừng lại cho tôi!", Trương Trung Hoa lại gào lên.
"Đánh!", Nhậm Ái cũng gào.
Người tên A Hải không chần chừ do dự như những vệ sĩ khác, sải bước tiến tới.
Cục diện lại thay đổi, càng ngày càng nghiêm trọng.
Trương Trung Hoa nổi trận lôi đình.
Hiện giờ không ai có thể cứu Lâm Chính được nữa.
Nhưng nhìn Lâm Chính chẳng có vẻ gì là sợ hãi, ngược lại còn ngồi xuống ghế, nhặt ly rượu dưới đất lên, lấy khăn giấy lau sạch, rồi tiếp tục uống rượu.
"Thằng chó chết! Tao cho mày uống này!".
A Hải cầm chiếc ghế bên cạnh lên, đập vào sau đầu Lâm Chính.
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng gầm giận dữ vang lên ngoài đại sảnh… "Dừng tay!".