Chương 3147
“Được rồi, thần y Lâm, chúng tôi đi trước đây”.
Tào Tùng Dương nhìn cái đầu của Công Tôn Đại Hoàng ở trên bàn, nhỏ giọng nói: “Nhưng không biết thần y Lâm có thể giao thi thể của Công Tôn Đại Hoàng cho chúng tôi không? Dù sao cậu ấy cũng là lãnh tụ của Cổ Phái chúng tôi, chúng tôi muốn an táng cho cậu ấy…”
“Ông ta chỉ còn lại cái đầu này thôi”, Lâm Chính bình thản đáp.
Tào Tùng Dương hơi biến sắc, ngập ngừng một lát rồi khẽ thở dài, bước tới cầm chiếc hòm có chứa đầu của Công Tôn Đại Hoàng lên, hơi cúi người với Lâm Chính rồi xoay người rời đi.
Tất cả người của Cổ Phái rời khỏi khu vui chơi.
Dương Mỹ muốn tiễn nhưng bị Tào Tùng Dương từ chối.
Ông ta đã tự sắp xếp chuyên cơ để về nước.
Trên xe, Tào Tùng Dương ôm chiếc hộp ngồi ở hàng ghế sau, sắc mặt âm trầm.
Mấy nguyên lão khác của Cổ Phái cũng không lấy làm vui vẻ gì.
“Thái thượng trưởng lão, chúng ta thực sự phải tôn thần y Lâm lên làm lãnh tụ sao?”, cuối cùng cũng có người không kiềm chế được, nghiến răng nghiến lợi nói.
Giọng nói đầy không cam lòng.
“Chuyện đến nước này, chúng ta cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể khuất phục thôi”.
“Nhưng… thái thượng trưởng lão, sao ông có thể cam lòng chứ?”.
“Đương nhiên là tôi không cam lòng rồi, nhưng không sao, Cổ Phái… vẫn là Cổ Phái, thần y Lâm không làm được gì nó. Còn chúng ta thì thần y Lâm lại càng không làm được gì chúng ta, cậu ta tưởng rằng chúng ta uống thuốc độc rồi sẽ mặc cho cậu ta sắp xếp
Tào Tùng Dương âm trầm nói, ánh mắt lóe lên tia sáng đầy quỷ dị.
Đám người Tào Tùng Dương rời đi không bao lâu thì Lâm Chính cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Chuyện trong nước còn chưa ổn định, anh không thể ở đây quá lâu được, nếu không lại xảy ra chuyện gì thì nguy to.
Dương Mỹ sắp xếp chuyên cơ, đưa Lâm Chính về nước.
Mã Hải đích thân đến sân bay đón anh.
Tuy ông ta vẫn ngồi xe lăn, nhưng khí sắc đã đỡ hơn trước rất nhiều.
“Chủ tịch Lâm!”, Mã Hải gọi.
“Ông không nghỉ ngơi mà chạy đến đây làm gì?”, Lâm Chính mỉm cười bước tới.
“Chẳng phải tôi đến để đón cậu sao? Đúng rồi Chủ tịch Lâm, Công Tôn Đại Hoàng…”
“Giải quyết xong rồi”, Lâm Chính mỉm cười đáp.
Mã Hải rùng mình, ánh mắt lóe lên sự sùng bái và kinh ngạc.
Cổ Phái đã giải quyết xong.
Thôn Dược Vương cũng đã tiêu đời.
Trong lòng Mã Hải không khỏi dâng lên cảm giác thành kính đối với thần minh.
Đúng vậy.
Lúc này trong lòng Mã Hải, Lâm Chính chẳng khác nào một vị thần.
Không gì không làm được!
Không trận chiến nào không thắng!