Chương 3161
Khoảng nửa tiếng sau, Lâm Chính mới chậm chạp đi tới.
“Xin lỗi, để cô đợi lâu rồi!”.
Lâm Chính mỉm cười, sắc mặt đã tốt hơn nhiều. Vết thương trên người đều được đắp thuốc, nhìn tinh khí thần của anh giống như người không có chuyện gì.
“Này, cuối cùng anh cũng đến rồi! Mau giải độc cho sư tỷ của tôi đi!”, Tinh Xán đột nhiên nhảy bật dậy khỏi ghế, lớn tiếng quát.
“Sư muội!”, đôi mắt Hoa Huyền lộ ra vẻ nghiêm nghị.
Tinh Xán vẫn còn định tiếp tục mắng chửi mới hơi dịu lại.
“Cô Hoa Huyền yên tâm, độc giải rất nhanh, mấy phút là xong”, Lâm Chính cười nói.
“Vậy thì làm phiền thần y Lâm”, Hoa Huyền khẽ giọng nói.
Giọng nói vô cùng êm tai.
Lâm Chính rút châm bạc ra, châm vài kim lên cánh tay trắng nõn của Hoa Huyền.
Mấy đường màu đen xuất hiện trên cánh tay trắng nõn của Hoa Huyền lập tức nhạt đi, biến mất, độc tố dường như đã bị loại bỏ.
Hoa Huyền nhắm mắt điều dưỡng, sau đó mở mắt ra, mỉm cười: “Thần y Lâm không hổ danh là thần y Lâm, y thuật bậc này đúng là trác tuyệt cao siêu, Hoa Huyền khâm phục”.
“Quá khen”, Lâm Chính liếc nhìn Tinh Xán, nói: “Cô có cần trị không?”.
“Trị? Đương nhiên là trị! Bây giờ tôi vẫn còn đau đây! Đây là do anh gây ra, sao anh có thể không trị cho tôi được?”, Tinh Xán lạnh lùng nói, đưa cánh tay bị thương tới.
Lâm Chính không châm cứu, mà nhìn cô ta đầy hứng thú: “Thái độ của cô quá tệ, cô hãy xin lỗi tôi, nếu không tôi sẽ không chữa trị cho cô”.
“Cái gì? Anh còn muốn tôi xin lỗi? Ha ha ha ha, anh ngốc à? Nằm mơ! Tinh Xán tôi không có thói quen xin lỗi người khác! Tên họ Lâm kia, anh thích thì trị không thì thôi. Dù tôi có mất cánh tay này, tôi cũng không chết được!”, Tinh Xán cười ha ha, trong mắt tràn ngập vẻ giễu cợt.
“À, thôi được, nếu cô không muốn cánh tay đó thì tôi cũng không có gì để nói”, Lâm Chính nhún vai.
“Hả?”, nụ cười của Tinh Xán cứng đờ, liếc nhìn anh: “Anh có ý gì?”.
“Còn cần tôi nói rõ thêm nữa à? Cánh tay cô không trị nhanh thì thật sự không giữ nổi đâu”.
“Anh nói bậy! Tôi chỉ bị thương ngoài da. Tuy ngón tay đã gãy, nhưng gân cốt vẫn nối
“Cô không tin?”.
“Quỷ mới tin!”.
“Vậy cô nhìn chỗ gãy trên ngón tay cô đi”, Lâm Chính cười nói.
Tinh Xán ngạc nhiên, liếc nhìn ngón tay.
Chỉ một ánh nhìn, Tinh Xán đã vô cùng kinh ngạc.
Chỗ đó đen sì một mảng, giống như bị hoại tử.
“Hả? Cái này…”.
“Cô nghĩ năm ngón tay của cô chỉ gãy xương, nhưng thực tế gân cốt cũng có vấn đề! Nếu mười phút nữa, ngón tay của cô không được chữa trị thì dù cô đi tìm ai, bọn họ cũng sẽ chỉ cho cô một đề nghị!”.
“Đề nghị gì?”, Tinh Xán vội hỏi.
“Cắt cụt tay!”, Lâm Chính nói.
Chỉ mấy chữ đơn giản làm Tinh Xán sợ đến mức tái mặt, suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất.
“Cô Tinh Xán, mau chóng nghĩ cách tìm bác sĩ xử lý cho cô đi. Cô là người tập võ, nếu không còn cánh tay, dù không chết cũng ảnh hưởng rất lớn. Hơn nữa, cô là con gái mà gãy mất cánh tay, sau này muốn tìm nơi tốt gả chồng cũng sẽ bị ảnh hưởng, cô nghĩ sao?”, Lâm Chính cười nói: “À đúng rồi, cô chỉ có 10 phút, mau đi đi!”.
Sắc mặt Tinh Xán đỏ bừng, đứng sững tại chỗ, vô cùng quẫn bách.
10 phút?
Cô ta không thân thiết với ai ở tỉnh Quảng Liễu, đâu thể tìm được bác sĩ nhanh như vậy?
Nếu Lâm Chính không chữa trị, cánh tay của cô ta chắc chắn sẽ bị tàn phế.
“Sư muội, mau xin lỗi thần y Lâm đi!”, Hoa Huyền nghiêng đầu, nghiêm túc quát khẽ.
“Sư tỷ, em…”.
“Đừng bướng bỉnh nữa, mau đi”, Hoa Huyền nghiêm túc nói, đôi mắt lóe lên vẻ tức giận.
Tinh Xán run rẩy cả người.
Lần đầu tiên cô ta thấy sư tỷ lộ ra vẻ mặt như vậy, không khỏi rụt cổ, cự kỳ sợ hãi, chỉ có thể cúi đầu, dùng giọng lí nhí như muỗi kêu nói: “Xin lỗi…”.