Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 316


trước sau

Cảnh tượng này khiến mọi người trong đại sảnh đều mắt chữ A mồm chữ O. 

Ông cụ Trương hít sâu một hơi, cho dù là người từng trải sóng to gió lớn như ông ta, cũng khó mà chấp nhận được cảnh tượng quỷ dị này. 

Chỉ là… thấy Tiêu Trường Thanh như vậy, Lâm Chính vẫn chẳng nói gì, chỉ tiếp tục uống rượu, dường như không nghe thấy những lời này, từ đầu đến cuối, anh không nhìn Tiêu Trường Thanh lấy một cái… 

Tiêu Trường Thanh ngẩn ra, sau đó cắn răng, hai đầu gối khuỵu xuống, quỳ xuống đất. 

"Hả?". 

Ai nấy đều kinh hãi. 

Chỉ thấy Tiêu Trường Thanh cắn răng nói: "Nếu hôm nay cậu không tha thứ cho nhà họ Tiêu tôi, thì hôm nay Tiêu Trường Thanh tôi sẽ quỳ ở đây đến chết thì thôi". 

Câu nói này chẳng khác nào một quả bom, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy chấn động, đầu óc trống rỗng. 

Rốt cuộc tên Lâm Chính này đã làm gì? Mà có thể ép Tiêu Trường Thanh quỳ xuống trước mặt mọi người như vậy? 

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? 

Nội tâm bọn họ đều đang gào thét, đang chất vấn. 

Nhưng Tiêu Trường Thanh sẽ không trả lời bọn họ. 

"Mau đi điều tra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tình hình của nhà họ Tiêu thế nào rồi?", Trương Tùng Hồng run rẩy nói với người nhà họ Trương ở bên cạnh. 

"Vâng…" 

Người kia gật đầu, xoay người chạy đi. 

"Được rồi!". 

Đúng lúc này, Lâm Chính đặt ly rượu xuống, cuối cùng cũng lên tiếng. 

Tiêu Trường Thanh ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm vào Lâm Chính. 

Chỉ thấy Lâm Chính điềm nhiên nói: "Lần này cho nhà họ Tiêu các ông một cơ hội, tôi không hy vọng có lần sau nữa đâu, đứng lên đi!". 

"Cảm ơn cậu Lâm, cảm ơn cậu Lâm!". 

Tiêu Trường Thanh kích động đến mức suýt trào nước mắt, vội đáp: "Cậu Lâm, cậu yên tâm, đời này nhà họ Tiêu chúng tôi sẽ tuyệt đối không đối đầu với cậu nữa. Sau này cậu có chuyện gì cần nhà họ Tiêu chúng tôi làm thì cứ phân phó, nhà họ Tiêu mặc cho cậu sai khiến!". 

Người nhà họ Trương và Đỗ Sâm nghe thấy thế đều tái mặt. 

Rốt cuộc Tiêu Trường Thanh đến để xin tha thứ hay để tỏ lòng trung thành vậy? 

"Tiêu Trường Thanh! Rốt cuộc ông đang làm gì vậy? Ông không cho chúng tôi một lời giải thích sao?". 

Đỗ Sâm không nhịn được nữa, bước tới, trầm giọng hỏi. 

"Ồ? Ông Đỗ cũng ở đây à?", Tiêu Trường Thanh đứng lên, liếc mắt nhìn Đỗ Sâm, sau đó lại nhìn Hồ Dũng, lên tiếng: "Những người này là người của nhà họ Đỗ ông sao?". 

"Phải thì sao nào?", Đỗ Sâm lạnh lùng hừ một tiếng. 

"Nếu đã là người nhà họ Đỗ các ông thì chuyện vừa rồi là sao? Tại sao người nhà họ Đỗ các ông lại muốn dùng vũ lực với cậu Lâm?", Tiêu Trường Thanh chất vấn. 

"Sao nào? Tiêu Trường Thanh, nhà họ Đỗ chúng tôi muốn làm gì cũng phải báo cáo với ông sao?", Đỗ Sâm nhíu mày. 

"Báo cáo với tôi thì không cần, nhưng tôi hy vọng ông bắt đàn em của ông xin lỗi cậu Lâm vì chuyện này", Tiêu Trường Thanh sẵng giọng. 

"Xin lỗi? Ha ha ha, Tiêu Trường Thanh, tôi thấy ông điên rồi! Đàn em của tôi đại diện cho
tôi, tôi đại diện cho nhà họ Đỗ, nếu đàn em của tôi xin lỗi cậu ta, thì tức là nhà họ Đỗ xin lỗi cậu ta. Thằng vô dụng này có nhận nổi không?", Đỗ Sâm cười lớn, đáp. 

Sắc mặt Tiêu Trường Thanh âm trầm. 

Chỉ thấy Đỗ Sâm ngừng cười, nheo mắt lại: "Còn ông, Tiêu Trường Thanh, ông dám đánh người của tôi! Gan ông không nhỏ nhỉ? Bây giờ tôi cho ông một cơ hội, lập tức quỳ xuống dập đầu với tôi, thì tôi sẽ bỏ qua chuyện này. Hoặc là ông đưa cậu Lâm kia lại đây cho tôi, bảo cậu ta quỳ xuống đây tự vả 10 cái vào mặt, thì tôi có thể châm chước bỏ qua. Nếu không, Tiêu Trường Thanh ông sẽ phải đối mặt với lửa giận của nhà họ Đỗ tôi. Ông nghe rõ chưa?". 

Ông ta nói xong, Tiêu Trường Thanh đanh mặt lại. 

Tuy nhà họ Tiêu là gia tộc đứng đầu tỉnh Quảng Liễu, nhưng đối mặt với nhà họ Đỗ đến từ Yên Kinh thì vẫn còn kém xa, ông ta dù ngông cuồng đến đâu cũng không thể khiêu khích với nhà họ Đỗ… 

"Ông Tiêu, chuyện này thì tôi đứng về phía ông Đỗ Sâm, ông vô duyên vô cớ đánh người, lại còn gây sự ở nhà họ Trương của tôi. Nể tình mối quan hệ của chúng ta, tôi không truy cứu trách nhiệm của ông. Nhưng nếu hôm nay ông không cho ông Đỗ một câu trả lời, thì e rằng sẽ không thể bước ra khỏi cửa nhà họ Trương tôi đâu", Trương Tùng Hồng đứng ra, nghiêm túc nói. 

"Ông nói cái gì? Nhà họ Trương các ông muốn đối đầu với tôi", Tiêu Trường Thanh tái mặt. 

"Đối đầu thì sao nào? Nhà họ Trương tôi mà phải sợ nhà họ Tiêu cậu sao?". 

Lúc này, Nhậm Ái cũng hừ một tiếng. 

Cả người Tiêu Trường Thanh run rẩy, không nói lời nào. 

Nếu ngay cả Nhậm Ái cũng nói như vậy thì đủ để cho thấy thái độ của nhà họ Trương. 

Dù sao với tình cảnh hiện giờ của Trương Trung Hoa thì ông ta đã không còn quyền lực ở nhà họ Trương nữa. 

Tiêu Trường Thanh bỗng cảm thấy áp lực tăng lên gấp mấy lần, hơi thở cũng trở nên nặng nề. 

Ông ta vẫn chưa thể chống lại nhiều người như vậy. 

Nhưng đúng lúc này, bên ngoài đại sảnh vang lên mấy tiếng nói liên tiếp. 

"Vậy thêm nhà họ Mai tôi thì nhà họ Trương có sợ không?". 

"Cả nhà họ Hoàng tôi nữa!". 

"Cả nhà họ Lưu tôi nữa!". 

… 

Vừa dứt lời, một đám người bước vào…

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện