Trong cái nhìn chăm chú của đám đông, một ông lão tóc bạc phơ được người ta dìu vào trong nhà.
Ông lão mặc áo sơ mi gọn gàng nhưng sờn cũ, tóc bạc phơ, tuổi già sức yếu, đi đường chân run rẩy, tay cũng run rẩy không ngừng. Hai mắt hõm xuống, tròng mắt mờ đục, ít nhất cũng đã bảy tám mươi tuổi.
Nhiều người lộ ra vẻ hoang mang, không biết người này là ai.
Từ việc ông ta gọi một tiếng ông Trương, có lẽ ông ta đến tìm Trương Trung Hoa.
Nhưng… chưa ai từng thấy Trương Trung Hoa có một người bạn như vậy!
Người nhà họ Trương không hiểu ra sao.
Trương Trung Hoa ở bên kia cũng đã đứng dậy.
Đỗ Sâm chạy nhanh ra ngoài, vội vàng đỡ ông lão, kích động nói: “Ông Dương, sao ông… sao ông lại đến đây?”.
“Tiểu Sâm, cậu cũng ở đây à?”, dường như ông lão quen biết Đỗ Sâm, gật đầu chào hỏi.
“Ông cụ, ông đến đây làm gì vậy?”, Đỗ Sâm cẩn trọng hỏi.
“Tôi đến bàn một chuyện với ông Trương”.
“Ông Trương nào vậy?”.
“Còn ông Trương nào nữa, đương nhiên là ông Trương Trung Hoa rồi”, tâm trạng ông ta hơi kích động.
Ông ta vừa nói xong, Đỗ Sâm hết sức kinh ngạc.
Nhịp thở của người nhà họ Trương cũng run rẩy.
“Ông Đỗ, ông ấy là ai?”, người bên cạnh hỏi.
“Ông cụ Dương Khai Thành!”, Đỗ Sâm ngập ngừng, hạ giọng nói.
Mấy chữ đơn giản lại giống như sấm sét đánh lên người bọn họ.
“Dương… Dương Khai Thành?”.
“Sao lại là ông ấy?”.
Tim Trương Tùng Hồng, Trương Côn đều suýt nhảy ra khỏi cổ họng.
Bà Nhậm choáng đầu hoa mắt, suýt chút nữa ngã xuống đất, may là có Trương Ái Khởi ở bên cạnh đỡ lấy bà ta.
“Đó… Đó không phải là nhà thư pháp nổi tiếng ở Yên Kinh sao? Nghe nói còn là hội trưởng của Hiệp hội Thư pháp, sao ông ấy lại đến đây?”.
“Hội trưởng Hiệp hội Thư pháp? Anh nghĩ thành tựu của ông cụ Dương chỉ đến đó thôi sao? Anh sai rồi, đây là một nhân vật lớn thật sự!”.
“Ông ấy đến tìm ông nội làm gì?”.
Con cháu nhà họ Trương châu đầu ghé tai bàn tán.
Trương Trung Hoa là người hoang mang nhất, ông ta vội vàng đứng dậy chào đón, ngạc nhiên hỏi: “Ông Dương, sao ông lại đến đây?”.
Mười năm trước Trương Trung Hoa từng đi Yên Kinh, cũng từng gặp gỡ Dương Khai Thành một lần. Nhưng trình độ của Dương Khai Thành quá cao, không chỉ có thư pháp, thành tựu ở các phương diện đều vượt xa nhà họ Trương. Ở trước mặt Dương Khai Thành, ông ta không tính là nhân vật gì.
Sao pho tượng Phật này lại đích thân đến nhà họ Trương?
“Ông Trương, tuổi tôi nhỏ hơn ông mấy tháng, ông gọi tôi là Khai Thành được rồi”, Dương Khai Thành thở dài: “Thật không dám giấu, hôm nay qua đây là có chuyện muốn nhờ, hi vọng ông Trương có thể giúp tôi”.
“A… tôi có thể giúp gì được cho ông?”, Trương Trung Hoa ngạc nhiên hỏi.
“Mong ông Trương hãy ra mặt giúp tôi cầu xin cậu Lâm, xin cậu
ấy tha cho cả nhà đứa con nuôi Khai Kỳ của tôi”.
Dương Khai Thành hơi kích động nói, lúc dứt lời, ông lão đã nghẹn ngào.
“Cái gì?”.
Da dầu mọi người ở đây đều tê rần, giống như bị chuông đánh vào đầu, âm vang không dứt.
Cầu xin Lâm Chính… tha cho cả nhà Khai Kỳ?
Lâm Chính đã làm gì mà có thể kinh động đến Dương Khai Thành chạy từ Yên Kinh đến đây cầu xin?
Người nhà họ Trương đều ngơ ngác.
Ông cụ Trương vô cùng kinh ngạc, đột nhiên quay sang phía Lâm Chính.
Không biết vì sao ông ta phát hiện mình càng lúc càng không hiểu thấu đứa cháu rể của mình.
“Khai Thành, ông ngồi xuống trước đi, ngồi xuống từ từ nói”.
Trương Trung Hoa sắp xếp cho Dương Khai Thành ngồi xuống, sau đó rót ly trà cho ông ta.
Dương Khai Thành uống trà, tâm trạng mới tốt lên được một chút, nhưng mắt vẫn rất mờ đục, ông ta nhìn sang Lâm Chính: “Cậu Lâm, tôi biết Khai Kỳ và Khai Mạc đã làm rất nhiều chuyện khiến người ta oán trách. Tôi đã biết tất cả mọi chuyện, bọn họ đúng người đúng tội, không thể tha thứ, nhưng… rất nhiều người của nhà họ Khai đều vô tội. Cậu Lâm, xin cậu giơ cao đánh khẽ, tha cho bọn họ một đường sống! Cầu xin cậu!”.
Nói xong, Dương Khai Thành lại đứng lên, cúi người trước Lâm Chính.
Cơ thể ông ta ở tuổi này mà có thể làm đến mức ấy đã là không dễ dàng gì.
Nhưng điều gây ra cú sốc cực mạnh cho bọn họ lại là Lâm Chính!
Đứa con rể vô dụng trong truyền thuyết… rốt cuộc đã làm gì? Vì sao cậu ta lại có thể khiến một người như Dương Khai Thành cúi đầu trước cậu ta?
Người nhà họ Trương đều không suy nghĩ được gì nữa.
Nhậm Ái run lẩy bẩy, muốn lên tiếng hỏi, nhưng lại không biết nên nói thế nào cho phải.
“Ông Dương?”.
Lâm Chính thản nhiên nhìn ông ta, bình tĩnh nói: “Nếu ông đã biết chuyện thì chắc ông cũng biết nhà họ Khai đã làm gì với tôi nhỉ? Bọn họ là kẻ thù không đội trời chung với tôi, ông bảo tôi làm sao tha thứ cho kẻ thù?”.
“Tôi không cầu xin cậu cứu Khai Kỳ, không cầu xin cậu cứu Khai Mạc, cả nhà họ đều đúng người đúng tội, nhưng nhà họ Khai không thể bị hủy như vậy được!”, Dương Khai Thành kích động nói.