Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3197


trước sau

Chương 3197

Những người canh chừng ở bên ngoài đều không nhịn được mà nhìn vào trong, nhưng chỉ nhìn một cái đã vội vã nhắm hai mắt lại.

Trong phòng bao… chẳng khác nào địa ngục trần gian.

“Chủ tịch Lâm!”.

Từ Thiên chạy bước nhỏ tới, cung kính cúi người.

“Đã sắp xếp xong máy bay chưa?”.

“Xong rồi ạ”.

“Tốt, bây giờ xuất phát đến nhà họ Thẩm!”.

Bên cạnh một hồ bơi tư nhân, một người đàn ông đeo kính râm đang nằm trên ghế mây, hút xì gà, ăn nho được cô gái mặc bikini ở bên cạnh đút cho, vô cùng hưởng thụ khoan khoái.

“Ngọc Minh, vẫn là cậu lợi hại, chỉ vài câu nói đã bức chết được Tô Dư. Lần này thì công ty Hoa Sơn của chúng ta sẽ vọt lên, chèn ép Dương Hoa, trở thành ông trùm trên cả nước”, người đàn ông đối diện cởi tr@n thân trên, ôm một người đẹp kiều diễm trong tay, vừa hút thuốc vừa cười nói.

“Tử Quyên, không còn con khốn Tô Dư kia, tôi nghĩ chắc chắn cô sẽ thuận buồm xuôi gió”, Thẩm Ngọc Minh híp mắt cười nói với cô gái mặc bikini ở bên cạnh.

“Ôi dào, anh Minh, đâu phải anh không biết, mấy ông trùm trong giới giải trí có ai mà không nể mặt Dư Tử Quyên em chứ? Nếu không phải giữa chừng lòi ra cái con Tô Dư kia, thì Dư Tử Quyên em đã là chị đại trong giới giải trí từ lâu rồi. Nửa năm nay cô ta luôn chèn ép em, khiến em không ngóc được đầu lên. Bây giờ cô ta không còn thì chẳng phải Dư Tử Quyên em sẽ một bước lên trời sao?”.

Người đẹp quở trách, sau đó nằm bò lên người Thẩm Ngọc Minh, cười nói: “Nào, anh Minh, ăn thêm quả nho nữa đi”.

Thẩm Ngọc Minh vô cùng hưởng thụ, vỗ mạnh tay rồi cười khẽ nói: “Dư Tử

Quyên, cô là con át chủ bài của công ty chúng tôi, chúng tôi nâng đỡ cô cũng chỉ vì tiền mà thôi. Nhưng xét dung mạo và khí chất thì cô vẫn kém Tô Dư một chút. Thế nên chúng tôi định sắp xếp mấy bộ phim cho cô đóng, cô diễn cho tốt đấy, đừng diễn vớ vẩn như trước nữa. Phải có diễn xuất, khán giả bây giờ không dễ qua mặt như trước đâu”.

“Ôi dào, anh Minh yên tâm đi, em sẽ làm thật tốt”, Dư Tử Quyên cười đáp.

Nhưng cô ta vừa dứt lời.

Bốp!

Thẩm Ngọc Minh thẳng tay tát cho cô ta một cái.

“A!”.

Dư Tử Quyên hét lên, ngã sõng soài ra đất, khuôn mặt bỏng rát, dấu bàn tay nổi bần bật nhìn rất đáng sợ.

“Hử?”.

Người đàn ông đối diện nhìn sang.

Ánh mắt Dư Tử Quyên đầy sợ hãi.

“Trong mắt tôi thì cô chỉ là một con chó thôi. Nghe đây, nếu chó không nghe lời thì tôi nhất định sẽ giết nó, rồi nấu thịt chó lên ăn, nghe rõ chưa?”, Thẩm Ngọc Minh nhìn chằm chằm Dư Tử Quyên với ánh mắt lạnh lùng và dữ tợn.

Dư Tử Quyên sợ đến mức toàn thân run rẩy, gật đầu như giã tỏi: “Vâng… vâng…”

“Mấy bộ phim này là khoản đầu tư nhà họ Thẩm tôi khó khăn lắm mới lôi kéo được, bộ nào cũng có kinh phí không dưới 200 triệu tệ. Dư Tử Quyên, nhà họ Thẩm tôi đã dành cho cô những điều tốt nhất, thậm chí còn vì cô mà trừ khử Tô Dư. Nếu cô còn không làm nên trò trống gì thì ông đây chỉ có thể mang cô đi bán thôi. Cô hiểu ý của tôi chứ?”, Thẩm Ngọc Minh nheo mắt nói.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện