Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3201


trước sau

Chương 3201

Mai Giang Lâm kia nhìn ông lão, khẽ cười nói: “Vẫn là ông có mắt nhìn, không giống một số người, danh tiếng như cồn, nhưng kiến thức nông cạn. Đó chẳng phải là hạng hữu danh vô thực sao?”.

Nghe thấy thế, người của Dương Hoa đều tức giận bất bình.

Rõ ràng là Mai Giang Lâm đang mỉa mai Lâm Chính.

Đúng là to gan.

“Chàng trai trẻ, thủ đoạn của thần y Lâm cậu không tưởng tượng được đâu, đừng tưởng cậu có sư phụ cậu bảo vệ thì không ai dám động đến. Cậu phải biết thế nào là người giỏi còn có người giỏi hơn”, ông lão lắc đầu nói.

“Hừ, nếu ông đã biết đại danh của sư phụ tôi, thì chắc là cũng biết thực lực của ông ấy. Ông nghĩ sư phụ của tôi không phải là đối thủ của thần y Lâm sao?”, Mai Giang Lâm nheo mắt hỏi.

“Tuy sư phụ cậu nổi tiếng hung ác, nhưng thực lực cũng chỉ có vậy. Nếu đánh nhau thật thì tôi cũng có thể so được vài chiêu với ông ta”, ông lão khàn giọng nói.

“Ông nói cái gì?”, Mai Giang Lâm tỏ vẻ không vui, lạnh lùng hừ một tiếng: “Này lão già, ông là ai mà ngông cuồng thế hả?”.

“Tôi là thái thượng trưởng lão Nguyên Tinh của Đông Hoàng Giáo, cậu từng nghe tới chưa?”, ông lão bình tĩnh nói.

“Gì cơ?”.

Mai Giang Lâm biến sắc, hơi thở như nghẹn lại.

Đông Hoàng Giáo?

Thái thượng trưởng lão?

Chuyện này là sao? Tại sao Đông Hoàng Giáo lại nhúng tay vào

chuyện này?

Đầu óc Mai Giang Lâm có chút hỗn loạn.

Anh ta chưa bao giờ nghe đến Nguyên Tinh.

Nhưng Đông Hoàng Giáo thì biết, hơn nữa thái thượng trưởng lão của một đại giáo như vậy… thì sao có thể là người bình thường chứ?

“Được rồi Nguyên Tinh, đừng phí lời với anh ta nữa”.

Lâm Chính cất bước đi về phía Mai Giang Lâm: “Nếu đã đến đây thì tôi cũng nên tính cho hết nợ”.

“Chủ tịch Lâm, cậu muốn làm gì?”, Mai Giang Lâm nghiến răng nói.

“Nếu anh không muốn chết thì hãy lập tức rời khỏi đây, nếu tiếp tục ngăn cản tôi thì cho dù sư phụ anh là Ma Đầu Sáu Tay ở đây tôi cũng giết”.

Giọng nói lạnh lùng vang lên.

Sát khí ngùn ngụt.

Thẩm Ngọc Minh nghe Lâm Chính nói, tay chân lạnh toát, run rẩy không thôi.

Anh ta chưa bao giờ thấy Lâm Chính có thái độ kiên quyết như vậy.

“Anh Mai, làm sao đây?”, Thẩm Ngọc Minh run rẩy gọi.

Mai Giang Lâm không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Chính đang đi tới, vẻ mặt cảnh giác và đầy ý chí chiến đấu.

Vù!

Lúc này, Mai Giang Lâm đã ra tay.

Anh ta không thể do dự thêm nữa.

Lúc này cần phải chiến đấu!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện