Chương 3205
“Họ Lâm kia! Anh thật to gan! Không nghe thấy tôi nói gì sao? Anh xem người nhà họ Thẩm chúng tôi không tồn tại sao?”, Thẩm Ngọc Minh nhíu mày, lại quát lên lần nữa.
Nhưng… Lâm Chính vẫn không dừng bước.
“Ngọc Minh, cháu lùi ra sau đi!”.
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên, sau đó nhìn thấy một người đàn ông đầu trọc mặc áo trắng đáp xuống từ trên tường vây, ngăn trước mặt Lâm Chính.
“Chú ba!”, Thẩm Ngọc Minh hô lên.
“Ừ”.
Người đàn ông đầu trọc được gọi là chú ba đó gật đầu, đôi mắt như hổ sói thì lại nhìn chằm chằm Lâm Chính.
“Chú ba! Thần y Lâm này thật sự đáng chết! Cháu thấy anh ta hoàn toàn không xem nhà họ Thẩm chúng ta ra gì”, Thẩm Ngọc Minh nói.
“Điều đó sao chú lại không biết”, người đàn ông đầu trọc nhìn chằm chằm Lâm Chính: “Thần y Lâm, cậu thật là ngang tàng! Tôi biết bây giờ cậu đã khác xưa, nhưng nhà họ Thẩm chúng tôi cũng không phải người dễ bắt nạt. Cậu ở ngoài hô mưa gọi gió là chuyện của cậu, nhưng nếu cậu tác oai tác quái ở đây… thì không được rồi!”.
“Ồ? Thế nên nhà họ Thẩm các người định đấu với tôi sao?”, Lâm Chính nhìn ông ta, nói.
“Thần y Lâm, nhà họ Thẩm chúng tôi không có ý đối đầu với cậu, cũng không muốn đối đầu với cậu, nhưng nhà họ Thẩm chúng tôi không hề sợ phiền phức! Nếu thần y Lâm đồng ý ngồi xuống bàn bạc với chúng tôi, xóa bỏ hiểu lầm, có lẽ
“Tôi chỉ hỏi các người một câu, cái chết của Tô Dư là nhà họ Thẩm các người gây ra đúng không?”.
“Không biết, tôi… chúng tôi hoàn toàn không biết!”, Thẩm Ngọc Minh vội hô lên.
“Không thừa nhận? Cũng không sao!”, trong mắt Lâm Chính lộ ra sự lạnh lẽo, giọng nói lại vô cùng bình tĩnh: “Hôm nay tôi đến đây chỉ để giết Thẩm Ngọc Minh, nếu nhà họ Thẩm các người dám can thiệp, vậy tôi… sẽ diệt nhà họ Thẩm các người!”.
“Láo toét!”.
“To gan!”.
“Ngông cuồng!”.
Người nhà họ Thẩm nổi giận, thi nhau hét lên.
“Thần y Lâm, cậu đừng quá đáng!”, người đàn ông đầu trọc khẽ quát.
Lâm Chính không nói, đồng tử đột nhiên dãn ra, người giống như ảo ảnh nhảy vọt về phía ông ta, đồng thời chưởng hóa thành quyền đánh mạnh về phía đó.
“Bài Sơn Chưởng!”, người đàn ông đầu trọc cũng hét lên, trở tay đánh tới một chưởng.
Ầm!
Tiếng nổ vang lên.
Quyền chưởng tách ra.
Lâm Chính không hề nhúc nhích, còn cơ thể người đàn ông đầu trọc lại hơi run rẩy, vội vàng lùi ra sau.
“Chú ba!”.
“Ông ba!”.
Đám người kia vội vàng đỡ ông ta.
“Chú ba, chú không sao chứ?”, Thẩm Ngọc Minh vội hỏi.