"Thần y Lâm, anh có thể nghiên cứu điều chế ra phương thuốc chữa bệnh nhồi máu não và bệnh viêm mũi, chắc anh cũng có phương thuốc chữa khỏi bệnh tim nhỉ? Cầu xin anh hãy nghĩ cách cứu ông nội tôi với, chỉ cần anh có thể cứu được ông nội tôi, anh đưa ra điều kiện gì chúng tôi cũng đồng ý", thanh niên kia kích động nói.
"Tim là thủ phủ của con người, muốn chữa khỏi không phải là chuyện dễ dàng, tuy tôi có cách, nhưng không có dược liệu. Nơi này không chữa được đâu, chờ lúc khác tôi có thời gian rảnh đến Yên Kinh, thì sẽ xem cho ông nội anh", Lâm Chính bình thản đáp.
"Thật sao? Vậy thì xin cảm ơn thần y Lâm, chúng tôi sẽ chờ anh tới", mấy người nhà họ Dương vội nói.
Dương Khai Thành lại quay sang uống trà, nhưng chuyện trò rất vui vẻ.
Về phần những người nhà họ Đỗ và nhà họ Trương thì chẳng ai thèm quan tâm.
Bọn họ chè chén say sưa, còn đám người nhà họ Trương thì nhấp nhổm không yên.
Nhất là Nhậm Ái.
Cuối cùng Trương Tùng Hồng cũng không nhịn được nữa.
Ông ta đưa mắt nhìn Trương Côn, rồi lại nhìn Trương Ái Khởi, nhỏ giọng nói: "Cô qua đó mời rượu đi".
"Hả? Em á?", Trương Ái Khởi sửng sốt.
"Không thì sao? Bọn anh đều đã đắc tội với Lâm Chính, mời rượu cậu ta thì không phù hợp lắm, em đi thì hơn".
“Anh muốn em mời rượu Lâm Chính sao?”, Trương Ái Khởi cẩn thận hỏi lại.
"Mời rượu Lâm Chính làm gì chứ? Thần y Lâm thì có gì ghê gớm? Chẳng phải cậu ta vẫn là cháu rể của bố chúng ta sao? Cậu ta gặp chúng ta, chẳng phải vẫn phải gọi là bác sao? Sợ gì cậu ta chứ? Anh muốn em đi mời rượu Dương Khai Thành kia kìa", Trương Tùng Hồng trầm giọng nói.
"Anh nói cũng đúng".
Hai mắt Trương Ái Khởi sáng lên.
Cho dù Lâm Chính bất ngờ biến thành phượng hoàng vàng thì sao chứ? Mình vẫn là bác của cậu ta, bây giờ cậu ta có tiền đồ, những người này nên vui mừng mới phải, sao phải sợ Lâm Chính chứ?
Trương Ái Khởi nghĩ đến đây cũng trở nên tự tin, lập tức cầm ly rượu tiến về phía bàn tiệc.
"Ông Dương, nào, tôi mời ông một ly, ông hãy ăn no uống say nhé!", Trương Ái Khởi cười nói.
Dương Khai Thành có chút bất ngờ, nhìn Trương Ái Khởi, cầm ly lên nhưng không biết có nên cụng ly với bà ta hay không.
Đúng lúc này, Lâm Chính đang vừa ăn vừa uống bỗng liếc bà ta một cái, nói: "Bà là ai?".
Anh vừa dứt lời, Trương Ái Khởi bỗng sửng sốt.
Đám Mai Nghị cũng lập tức hiểu ý của Lâm Chính.
"Tôi là ai hả? Tôi là bác của cậu đấy!", Trương Ái Khởi tức giận nói.
"Bác tôi? Sao tôi không nhớ mình có một người bác như vậy nhỉ?", Lâm Chính nói.
"Cậu nói cái gì? Thằng ranh này, cậu làm phản
đấy hả? Cậu nên biết rằng, cậu là con rể của nhà họ Trương!", Trương Ái Khởi tức đến run người.
Ai mà ngờ được Lâm Chính lại nói những lời như vậy chứ…
"Tôi đúng là con rể của nhà họ Trương, nhưng chẳng phải nhà họ Trương chỉ có mỗi ông ngoại Trương Trung Hoa của tôi sao?", Lâm Chính hỏi vặn lại.
Trương Ái Khởi biến sắc: "Ý cậu là sao?".
"Câu này tôi phải hỏi bà mới đúng, các bà là người nhà họ Nhậm, nếu đã là người nhà họ Nhậm, thì mời rượu nhà họ Trương tôi làm gì? Các người có ý gì hả?", Lâm Chính điềm nhiên nói.
Anh vừa nói xong, đám Trương Tùng Hồng lập tức hiểu ý của Lâm Chính.
Ai nấy lập tức tỏ vẻ tức giận.
Lâm Chính đang trách bọn họ chỉ nghe lời Nhậm Ái mà bất hiếu với Trương Trung Hoa…
"Lâm Chính, bây giờ cậu muốn tính sổ với bà già này sao?", Nhậm Ái đứng ra, trầm giọng quát.
"Tôi với bà chẳng có gì để tính sổ cả", Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Vậy cậu đang làm gì hả? Không cho người nhà họ Trương tôi mời rượu ông Dương sao?", Nhậm Ái tức giận chất vấn.
"Vậy được, tôi cho phép các bà mời rượu, các bà mời đi", Lâm Chính bình thản đáp.
"Cậu…", Nhậm Ái tức điên cả người.
Lâm Chính có thái độ này, thì Dương Khai Thành sẽ để ý đến người nhà họ Trương sao? Như vậy chẳng phải sẽ đắc tội với Lâm Chính sao?
Trương Ái Khởi cầm ly rượu, không biết nên làm thế nào mới phải.
"Ông ngoại!".
Đúng lúc này, Lâm Chính gọi một tiếng.
"Sao vậy?", Trương Trung Hoa ngoảnh sang hỏi.
"Bây giờ những người này đều thuộc về nhà họ Nhậm, nhà họ Trương chỉ còn mỗi ông nhỉ?", Lâm Chính hỏi.
Trương Trung Hoa hơi sửng sốt, sau đó gật đầu đáp: “Cô đơn một mình cũng tốt, dù sao cũng toàn là lũ bất hiếu, không có cũng được”.
“Nếu đã vậy thì ông hãy chia tài sản đi”, Lâm Chính nói.
Câu này của anh chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang, đánh thẳng vào đầu tất cả người nhà họ Trương.
Bọn họ ai nấy đều như hóa đá…