Chương 3233
“Vô duyên vô cớ chấp nhận tôi rồi còn tặng đồ…nhà họ Lâm chưa bao giờ đối tốt với tôi như vậy”, Lâm Chính suy nghĩ.
“Chủ tịch, có khi nào lòng tốt của bố cậu trỗi dậy rồi không”, Từ Thiên hỏi.
“Không thể nào. Vì tiền đồ ông ta chấp nhận từ bỏ cả vợ con cơ mà. Người như vậy làm gì có lương tâm. Huống hồ nếu thừa nhận tôi thì chỉ khiến ông ta mất đi địa vị trong gia tộc, sao ông ta có thể đồng ý được. Ông ta còn mong có một ngày sẽ trở thành trưởng tộc cơ đấy”, Lâm Chính cười lạnh lùng.
Từ Thiên không nói gì.
“Có những thứ này thôi hả?”, Lâm Chính nói.
“Đúng vậy…à phải rồi…vẫn còn một vật nữa tôi chưa thấy bao giờ, nhìn có vẻ giống đồ cổ”.
Từ Thiên vừa nói vừa lấy ra một cái hộp đặt lên bàn. Chiếc hộp mở nắp, một luồng khí lạnh lẽo bay ra.
Đám đông bỗng cảm thấy ớn lạnh.
“Hả?”, Lâm Chính khẽ chau mày, anh xích lại gần quan sát tỉ mỉ.
Đó là một hòn màu đen. Hòn đá không lớn nhưng đen xì, có hoa văn, một hình thù khá kỳ lạ hiện lên.
Mặc dù môn lịch sử của Lâm Chính không giỏi nhưng anh cũng từng đọc quá sách và có cảm giác đã từng thấy những văn tự này ở đâu đó rồi.
“Chủ tịch Lâm, đây là gì vậy?”, Từ Thiên không hiểu.
“Tôi không biết”, Lâm Chính lắc đầu.
Đột nhiên anh chú ý tới thứ gì đó bèn nhìn chăm chăm vào mặt bên của hòn đá: “Lấy cho tôi một con dao” .
“Vâng”, người bên cạnh vội vàng chạy đi lấy. Một lúc sau Từ Thiên đưa con dao tới. Lâm Chính khẽ cạo con dao vào mặt bên của hòn đá. Một lớp bề mặt được sơn xuất hiện.
Đợi đến khi cạo sạch lớp đá
Đám đông bàng hoàng.
“Là một chiếc hộp sao?”, Từ Thiên kinh ngạc.
Lâm Chính kê mũi dao vào giữa khe hộp và mở ra. Anh đẩy mạnh, chiếc hộp màu đen mở nắp.
Rắc! Âm thanh giòn tan vang lên.
Đám đông vội nhìn. Thế rồi tất cả đều hóa đá.
Từ Thiên trố tròn mắt. Đến cả Lâm Chính cũng không còn giữ được vẻ bình tĩnh nữa.
Tất cả đều cảm tưởng tim như rớt ra ngoài.Bên trong chiếc hộp là một thi hài. Thi hài của một đứa trẻ.
Nhìn mức độ phân hủy của thì biết nó đã chết từ rất lâu rồi.
“Chuyện…chuyện gì vậy? Tại sao bên trong lại là thứ này?”, Từ Thiên run rẩy.
“Đáng sợ quá”, những người khác đều không dám nhìn thẳng.
Lâm Chính chau mày. Anh nhìn kỹ rồi nói: “Đứa bé này đẻ non, hơn nữa với mức độ phân hủy này thì chắc là chết cả mười mấy năm rồi. Chiếc hộp được thế kế theo kiểu Ai Cập cổ với ý đồ lưu giữ vĩnh viễn. Cái hộp này thực ra chính là quan tài của đứa bé”.
“Cái gì?”, đám đông tái mặt
“Đây có phải đồ cổ gì…tại sao nhà họ Lâm lại đưa cho cậu?”, Từ Thiên hỏi.
“Không biết…Từ Thiên, nghĩ cách điều tra lai lịch của món đồ này! Tôi muốn có được kết quả nhanh nhất”, Lâm Chính nói.
“Vâng chủ tịch”, Từ Thiên gật đầu. Lúc này có người chạy tới.
“Chủ tịch, cảnh sát gọi tới, nói là nhà họ Lâm đã báo cảnh sát rồi”.