Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3246


trước sau

Chương 3246

“Lẽ nào đã luyện ra thuốc giải rồi sao?”, Long Thủ vội hỏi.

“Đúng vậy, đã luyện chế ra thuốc giải rồi, mau tiến hành rã đông đi, tôi muốn bắt đầu chữa trị cho Tô Dư”, Lâm Chính vội nói.

“Vâng”, đám đông run rẩy, vội vàng làm việc.

Một lúc sau, Hùng Trưởng Bạch dẫn theo một đám người tới phòng lạnh. Sau đó họ tiến hành rã đông cho Tô Dư. Không ai ngờ, mới có vài ngày mà cô gái vốn đẹp như hoa kia đã biến thành một cái xác lạnh ngắt.

Lâm Chính hai mắt đỏ au, đẩy đám đông ra, đích thân bước vào phòng phẫu thuật và tiến hành điều trị cho Tô Dư.

Toàn bộ thành viên của Huyền Y Phái cũng có mặt. Những máy móc thiết bị và dược liệu tốt nhất đều được mang tới.

Cuộc phẫu thuật diễn ra đúng hai ngày. Cường độ áp lực thật khủng kiếp. Những người ưu tú nhất của học việc bao gồm cả Đông và Tây Y đều mệt ná thở.

Cho tới sáng ngày thứ ba.

Phù! Lâm Chính ngồi phịch ra đất, không chịu được nữa, ngủ thiếp đi.

“Thầy ơi”, Tần Bách Tùng vội kêu lên. Thế nhưng anh đã không còn nghe thấy gì nữa.

“Bíp bíp….”, lúc này tiếng máy móc vọng đến một âm thanh kéo dài. Đám đông trố tròn mắt, quay qua nhìn màn hình. Họ thấy đường phác đồ trên màn hình nhấp nhô…

Cả phòng phẫu thuật im lặng như tờ. Tầm năm giây sau, tiếng hò reo vang lên.

“Sống rồi! Sống lại rồi!”

“Tốt quá rồi!”

“Thầy ơi tim của cô Tô Dư đập lại rồi”.

Đám đông nhảy múa. Hùng Trưởng Bạch rưng rưng nước mắt.

“Đúng là kỳ tích. Thầy ơi, y thuật của thầy đã đạt tới cảnh giới hồi sinh người chết rồi”, Long Thủ vô cùng kích động,

“Mọi người nghiêm túc, tình hình của bệnh nhân vẫn chưa ổn định, tiếp tục công việc đi”, Tần Bách Tùng hô lớn.

Mọi người lại cật lực làm việc.

Đợi đến khi Lâm Chính tỉnh lại thì Cung Hỉ Vân đã đứng bên cạnh anh. Anh đang nằm trên giường. Đây là phòng nghỉ ngơi của học viện. Bình thường Tần Bách Tùng thường ngủ ở đây.

Lâm Chính vươn vai. Cung Hỉ Vân vội vàng đưa khăn mặt cho anh.

“Chủ tịch, cậu tỉnh rồi. Tốt quá!”, Cung Hỉ Vân vui mừng nói.

“Phẫu thuật thế nào rồi?”, Lâm Chính lau mặt hỏi.

“Rất thuận lợi, cô Tô Dư đã được chuyển tới bệnh viện rồi”, Cung Hỉ Vân cười nói

“Chuyển viện?”, Lâm Chính giật mình: “Đang yên đang lành sao lại chuyển viện? Lẽ nào bác sĩ của chúng ta không bằng bác sĩ của thành phố?’

“Chủ tịch, không phải như vậy. Thực ra bác sĩ của chúng ta mấy ngày vừa rồi đều không được nghỉ ngơi nên mệt cả rồi, không thể nào làm công tác hậu phẫu cho cô Tô Dư được”, Cung Hỉ Vân cười bất lực.

Lâm Chính cười khổ: “Nói cũng đúng, chuyện của Tô Dư họ đã vất vả nhiều rồi”.

“Thần y Lâm có khả năng hồi sinh người đã mất, thật quá lợi hại”, nói tới đây, đôi mắt Cung Hỉ Vân sáng lên. Giờ Lâm Chính không khác gì thần minh vô song trong mắt cô ta.

“Giờ vẫn chưa phải lúc tôi được nghỉ ngơi”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện