Chương 3305
Lâm Côn Luân chau mày. Dạ Kiếm cũng không hiểu. Đúng lúc này người đàn ông mặc áo bào đỏ ý thức được điều gì đó bèn hét lớn: “Không hay rồi, mau chạy đi, rời khỏi lối vào vùng cấm địa”.
“Cái gì?”, đám đông bàng hoàng, không hiểu người đàn ông mặc áo bào đỏ đang nói gì. Thế nhưng người đàn ông này mặc kệ, cứ thế quay đầu bỏ chạy.
Dạ Kiếm và Lâm Côn Luân cũng run rẩy, lập tức hiểu ra và rời khỏi lối vào.
Những người thông minh khác cũng bỏ đi. Ngay khi họ vừa rút khỏi thì…
Bùm!
Một cơn nổ bùng ra từ lối vào, sức công phá kinh hồn nuốt gọn xung quanh vùng cấm địa…
Bốn bề nổ tung. Những hòn non bộ sụp đổ, mặt đất bung lên, tường gạch nát vụn, cây cối đổ rạp. Với sức công phá kinh hoàng, cả khuôn viên gần như bị tàn phá hoàn toàn.
Toàn bộ hàng phòng ngự của vùng cấm địa đã sớm bị phá hủy, lực lượng canh giữ trước cửa cũng đổ cả ra đất, không bị chết thì cũng bị thương nặng.
Lâm Côn Luân, Dạ Kiếm chật vật bò dậy. Họ cảm thấy bỏng rát sau lưng, tất cả đều bị bong cả mảng da, máu tứa ra giống như quả dứa bị cạo sạch vỏ.
“Mọi người không sao chứ?”, người đàn ông mặc áo bào đỏ tì xuống một hòn đá, gắng gượng đứng dậy.
“Không sao…”
“Chuyện gì vậy?”, Lâm Côn Luân tức giận bặm môi.
“Uy lực lớn như vậy chắc chắn là do thiết bị cơ quan ở bên trong cấm địa tạo ra”, người đàn ông mặc áo bào đỏ nói.
“Thiết bị cơ quan sao?”
Lâm Côn Luân giật mình: “Tức là…”
“Chúng ta trúng kế rồi”.
Người đàn ông mặc áo bào đỏ lắc đầu: “Vừa nãy khi chúng ta đi kiểm tra cuộc điện thoại đó cũng chính là lúc kẻ ở trong gọi cho đồng bọn,
“Hóa ra là vậy”, Lâm Côn Luân cảm thấy ớn lạnh.
“Cái vậy đó cuối cùng cũng bị hắn lấy được…nói vậy thì khác gì cả vùng cấm địa đã bị hắn xử lý gọn chứ?”, Dạ Kiếm tái mặt.
“Mau, mau đi xem thế nào!”, người đàn ông mặc áo bào đỏ rùng mình, chợt bừng tỉnh và vội chạy tới lỗi ra vào.
Trên đường đi, họ nhìn thấy không ít người nhà họ Lâm đang rên rỉ. Thế nhưng họ mặc kệ. Mục tiêu của bọn họ chỉ có một. Đó chính là kẻ trộm đã đột nhập vào vùng cấm địa kia.
Thế nhưng đúng lúc ba người vừa tới nơi thì họ đã phải khựng người lại. Trước mặt họ hoang tàn đổ nát. Một người đàn ông đeo mặt nạ đứng trước đó. Người đàn ông mặc vest, dáng người cao to, đôi mắt rực lửa, có thần ẩn hiện sau lớp mặt nạ.
Bốn người họ nhìn nhau.
Lâm Côn Luân và người đàn ông mặc áo bào đỏ run rẩy. Mặc dù người này đeo mặt nạ nhưng họ có thể nhận ra từ đôi mắt và cơ thể rằng người này không nhiều tuổi, chỉ tầm khoảng 20 mươi mà thôi.
Còn trẻ như vậy mà đã đơn thương độc mã xâm nhập vào cấm địa của nhà họ Lâm, hơn nữa còn rút lui àn toàn. Người này đã làm thế nào vậy?
“Cậu là ai?”, người đàn ông mặc áo bào đỏ nín thở.
“Nếu tôi muốn để lộ thân phận thì hà tất phải đeo mặt nạ”, người này lắc đầu
“Hừ, giấu đầu lòi đuôi thì là hảo hán cái nỗi gì?”, Lâm Côn Luân hừ giọng.