Chương 3324
“Hơi khó khăn. Thiên tài cỡ này chắc chắn nhà họ Lâm sẽ bảo vệ kỹ lắm, rất khó tiếp cận được. Muốn điều tra thì không phải là chuyện dễ”, Dịch Quế Lâm nói giọng khàn khàn: “Có điều, việc mà cậu đã giao thì tôi sẽ cố hết sức để hoàn thành”.
“Tôi sẽ nói Đông Hoàng Giáo và Cổ Phái kết hợp với ông”.
“Cảm ơn cậu”.
“Ông ra ngoài đi”.
“Vâng”, Dịch Quế Lâm rời đi. Lâm Chính thở dài, nhìn màn đêm. Anh ở lại công ty.
Sáng ngày hôm sau anh tới học viện Huyền Y Phái đổi thuốc, thay băng cho Tô Nhu.
Tô Nhu hồi phục rất tốt, mắt đã dần nhìn được, cũng bắt đầu không cần chống gậy nữa. Nếu cứ tiếp tục nhu vậy thì một thời gian ngắn nữa thôi cô sẽ khỏi hoàn toàn. Lâm Chính thở phào. Đương nhiên là anh vui lắm.
“Chủ tịch đang ở đâu?”, Tô Nhu đang luyện tập ở một bãi cỏ phía nam của học viện lên tiếng.
Lâm Chính giật mình: “Không phải trước mặt em sao?”
“Đừng đùa nữa Lâm Chính, em có thể hồi phục đều là nhờ và chủ tịch Lâm. Anh giúp em liên hệ để em cảm ơn người ta”, Tô Nhu liếc nhìn anh.
“Không cần đâu Tô Nhu. Chủ tịch Lâm rất bận. Anh ta về lầu rôi. Sau khi em khỏi hẳn thì cũng đừng ở đây nữa, về nhà thôi. Ở đây không àn toàn”, Lâm Chính nói.
“Không an toàn sao?”
Tô Nhu nhìn anh bằng vẻ kỳ lạ: “Anh đang nói gì vậy? Em chỉ muốn cảm ơn chủ tịch Lâm thôi mà. Thôi bỏ đi…anh không cần quan tâm. Muộn chút em đi gặp chủ tịch cũng được. Để em tự nói”.
Lâm Chính chỉ lẳng lặng lắc đầu. Lúc này có điện
Anh từ chối. Thế nhưng khi vừa làm vậy thì số này lại gọi tiếp.
“Ai vậy?”
“Anh không rõ. Là số lạ”.
“Vội gọi cho anh như vậy khéo có việc gấp. Anh nghe máy đi”, Tô Nhu nói.
“Được”, Lâm Chính gật đầu, ấn nút nghe.
“Chào cậu, là cậu Lâm phải không?”, một giọng nói vô cùng lịch sự vang lên.
“Anh là?”
“À, tôi là vệ sĩ của cậu Bào An Thủy. Chắc anh từng gặp. Chính là người ở nhà hàng ngày hôm qua”.
“Là anh à? Tôi biết rồi. Sao thế?”
“Là thế này, hôm qua xảy ra chuyện không vui, cậu Bào nhà chúng tôi cảm thấy rất áy náy, vì vậy đã tổ chức một buổi tiệc, muốn mời cậu Lâm tham gia để thể hiện thành ý. Hi vọng cậu Lâm không từ chối”, đầu dây bên kia mỉm cười.
“Tiệc sao?”
“Tôi không có hứng thú”, Lâm Chính từ chối thẳng.
“Cậu Lâm, cậu Bào thật lòng muốn mời cậu tham gia, hi vọng cậu nể mặt. Nếu cậu không tới thì tôi nghĩ…cậu Bào sẽ rất thất vọng đấy”.
Giọng nói bên kia khẽ thay đổi.
“Thất vọng sao? Các người đang uy hiếp tôi phải không?”, Lâm Chính nhận ra điều bất thường bèn hỏi lại.
“Không không, cậu Lâm, cậu Bào nhà chúng tôi không có ý đó. Thế nhưng con người cậu ấy…không thích người khác không nể mình”, đối phương vội vàng giải thích.