Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 336


trước sau

“Ông muốn tôi cúi đầu trước Nam Phái sao?”, Lâm Chính điềm tĩnh hỏi. 

“Giờ không còn cách nào khác. Bọn họ đã sớm liên hệ tất cả các mối quan hệ rồi. Sau năm ngày, sẽ có một lượng lớn người vào Giang Thành, tập đoàn Dương Hoa không thể ngăn lại được đâu”, Tần Bách Tùng nói giọng khàn khàn. 

“Vì vậy vừa nãy ông đi tiếp xúc với đội ngũ cốt cán của Nam Phái là để thương lượng chuyện này à?”, Lâm Chính hỏi. 

“Tôi vô cùng tôn kính thầy, tôi không muốn thầy mất trắng”, Tần Bách Tùng lắc dầu. 

“Đáng tiếc có vẻ lời nói của ông không được trọng dụng lắm”. 

“Thừa thầy, ít nhất thì tôi biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề…: 

“Nhưng tôi không quan tâm”, Lâm Chính lắc đầu: “Dương Hoa không còn, tôi có thể thành lập cái khác. Thế nhưng một khi tôi dựa vào Dương Hoa để thỏa hiệp với Nam Phái thì đó cũng là ngày tàn của tôi”. 

“Ý của thầy là…” 

“Yên tâm đi, không cần tới năm ngày đâu. Ông giúp tôi chuẩn bị vài thứ, năm ngày sau tôi sẽ tính toán sạch sẽ với Nam Phái”, Lâm Chính thản nhiên nói. 

Tần Bách Tùng thở dài, không nói thêm gì nữa. Lâm Chính lấy ra một cốn sổ, viết vài đơn thuốc đưa cho Tần Bách Tùng. Tần Bách Tùng nhận lấy và nói: “Ngày mai tôi sẽ mang tới chỗ thầy”. 

“Có bếp sắc thuốc không?” 

“Nơi tôi đang ở có”. 

“Vậy mai tôi tới chỗ ông”, Lâm Chính nói. 

“Vâng”. 

“À phải rồi, ông có biết Tư Đồ Kính không?”, Lâm Chính đột nhiên nhớ ra. 

Nghe nói ân oán giữa anh và Nam Phái cũng do kẻ này gây ra. Nhưng mà không có kẻ này thì Nam Phái vẫn theo dõi anh. 

“Tôi biết, đương nhiên là biết. Tư Đồ Kính là môn sinh của Vũ Văn Mặc, là thiên tài xếp vị trí số sáu trong lần tuyển bác sĩ lần trước. Người này rất có thiên phú, y thuật cũng tiến bộ rất nhanh, nhưng tôi cảm thấy không được đàng hoàng cho lắm”, Tần Bách Tùng nói. 

“Tôi có chút rắc rối với kẻ đó nhưng hắn đã bị tôi dạy dỗ cho một trận rồi. Giờ tôi nghĩ sư phụ của hắn Vũ Văn Mặc cũng sẽ gây phiên phức cho tôi thôi”. 

“Chẳng trách lúc tôi đi tìm bọn họ thì Vũ Văn Mặc lại có phản ứng dữ dội như vậy”, Tần Bách Tùng bừng tỉnh. 

“Ngày mốt tôi cũng sẽ giải quyết gọn chuyện này với Vũ Văn Mặc”, Lâm Chính nhắm mắt, không nói thêm gì nữa. 

Tần Ngưng ở bên cạnh chỉ im lặng lắng nghe. Cô ấy tỏ rõ vẻ lo lắng nhưng chỉ im lặng không nói gì. 

Vào khách sạn, Lâm Chính bèn đi nghỉ ngơi. Tần Ngưng không về phòng ngay mà đi tìm Tần Bách Tùng. 

“Ông ơi, sự việc nghiêm trọng đến thế cơ ạ?”, Tần Ngưng cẩn trọng hỏi. 

“Thực tế còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng nhiều”, Tần Bách Tùng thở dài. 

“Vậy ông thấy anh Lâm khả năng thắng có lớn không?”, Tần Ngưng lại hỏi. 

“Ông không biết. Nếu ngày mốt thầy đi đấu y thuật, với trình độ của thầy thì có lẽ việc chèn ép Nam Phái không thành vấn đề. Ông chỉ sợ…người đó sẽ ra mặt thôi”, Tần Bách Tùng lầm bầm. 

“Người nào ạ? Ai ạ?” 

“Còn ai được chứ? Chính là phó viện trưởng Long”. 

“Cái gì ạ?…Ông ta không phải đã ở ẩn rồi sao ạ?” 

“Thế nhưng tháng trước ông ta lại quay về Nam Phái rồi”, Tần Bách Tùng nói. 

Tần Ngưng tái mặt, vội vàng lùi lại với ánh mắt sững sờ. Một lúc sau, cô gái nhắm mắt lại. 

“Ông nội…ông nói là tìm người giúp…có tác dụng gì không ạ?” 

“Tìm gì mà tìm", Tần Bách Tùng tức giận quát lên: “Lẽ nào ông phải nhờ tới cháu gái ông để bảo vệ thầy của ông sao? Tần Ngưng cháu nghe đây, không được làm loạn. Hai ngày này ngoan ngoãn ở trong khách sạn, rõ chưa?” 

Tần Ngưng mím môi, không nói gì nữa. 

“Ông đi bận việc đã, nếu thầy có chuyện gì thì gọi cho ông”. 

Tần Bách Tùng nặng nề rời khỏi khách sạn. Tần Ngưng nhìn ra cảnh đêm bên ngoài, đôi mắt ánh lên vẻ đau khổ và bất lực. 

Sáng ngày hôm sau, Tần Bách Tùng đã sớm mua đủ những nguyên liệu mà Lâm Chính dặn. Lâm Chính mang số dược liệu tới phòng thuốc tư nhân của Tần Bách Tùng. 

Tần Ngưng không tới làm phiền họ, cô cứ thất thần đi lại trong học viện. 

Cô cảm thấy rối rắm trong lòng. Mặc dù cô ấy rất tin tưởng vào thực lực của Lâm Chính nhưng dù sao đây cũng là Nam Phái mà, một nguồn sức mạnh quá lớn, đâu phải thứ mà một con người có thể đối đầu được? 

Nghĩ tới đây, Tần Ngưng cảm thấy thấy thật nặng nề. Đúng lúc này, một bóng hình đột ngột xuất hiện chặn trước mặt cô. 

Tần Ngưng khẽ chau mày, ngước đầu nhìn thì thấy một người đàn ông mặc vest với vẻ mặt khôi ngôi nhưng có phần hơi nhợt nhạt đang đứng trước mặt mình. Mặc dù người này có cơ thể vạm vỡ nhưng có phần thiếu sắc khí, có vẻ do gần đây ăn chơi quá độ. 

“Văn Nhân Chiếu Giang?”, Tần Ngưng thất thanh. 

“Tần Ngưng, chúng ta nói chuyện đi”, Văn Nhân Chiếu Giang trầm giọng. 

“Chúng ta không thân
lắm, có gì để nói chứ?”, Tần Ngưng bừng tỉnh, thản nhiên nói. 

“Người đàn ông lúc trước ở cùng em là ai vậy?”, Văn Nhân Chiếu Giang hỏi với vẻ vô cảm. 

“Trình Thường Sinh nói với anh rồi à?”, Tần Ngưng tái mặt. 

“Điều đó không quan trọng, quan trọng là người đàn ông đó rốt cuộc là ai vậy?”, Văn Nhân Chiếu Giang lạnh giọng chất vấn. 

“Là ai thì liên quan gì tới anh?”, Tần Ngưng hừ giọng. 

“Liên quan gì tới anh sao? Em là người mà anh thích, em đã được chỉ định gả cho anh rồi, còn nói là không liên quan?", Văn Nhân Chiếu Giang nói bằng giọng bá đạo của một tổng tài. 

Nếu là những cô gái khác thì sớm đã bị chinh phục bởi vẻ ngầu lòi đó rồi, duy chỉ có Tần Ngưng là chẳng bận tâm. Cô ấy quay người định bỏ đi. 

“Tần Ngưng, em đứng lại cho anh”, Văn Nhân Chiếu Giang chộp lấy cổ tay Tần Ngưng. 

“Anh bỏ tôi ra”, Tần Ngưng giãy giụa. 

“Nếu hôm nay em không nói rõ thì anh sẽ không cho em đi đâu hết”. 

“Anh…”, Tần Ngưng thở hồng hộc đầy tức giận. Cô lấy ra một cái kéo, tức giận gầm lên: “Anh còn không buông thì đứng trách sao tôi không khách sáo đấy”. 

“Nếu đâm anh mà có thể chấp nhận anh thì anh để em đâm”, Văn Nhân Chiếu Giang lạnh lùng nói. 

“Vậy thì anh hãy từ bỏ đi. Tôi nói anh nghe, người đàn ông mà Trình Thường Sinh nhìn thấy là người đàn ông của tôi. Sau này tôi sẽ gả cho anh ấy, anh từ bỏ hi vọng đi”, Tần Ngưng lạnh lùng nói. 

Câu nói đó không khát gì nhát dao đâm vào trái tim Văn Nhân Chiếu Giang. Anh ta nhìn Tần Ngưng chăm chăm: “Em lên giường với nó rồi à?” 

“Anh có bỏ tay ra không?”, Tần Ngưng nghiến răng. 

“Nói cho anh nghe, rốt cuộc em đã lên giường với nó chưa?”, Văn Nhân Chiếu Giang vô cùng kích động, anh ta siết mạnh tay. 

“Anh làm tay tôi đau quá rồi”, Tần Ngưng đau tới mức không chịu được nữa. 

“Không ngờ em lại là người như vậy. Nếu đã thế thì đừng trách sao anh không khác sáo? Tới đây”. 

Văn Nhân Chiếu Giang lạnh giọng, lôi Tần Ngưng vào một căn phòng. 

“Khốn nạn!”, Tần Ngưng thở dốc, biết là không làm gì được Văn Nhân Chiếu Giang, thế là trong lúc mất kiểm soát, cô đã đâm vào anh ta. 

Văn Nhân Chiếu Giang rùng mình vội vàng lùi lại và nhìn xuống thì thấy cây kéo đã đâm ngay vùng bụng của mình. 

Máu tươi chảy ra. Tần Ngưng tái mặt, cũng lùi lại với cơ thể run rẩy. 

“Á! Giết người rồi!” 

“Cậu Văn Nhân!" 

“Xảy…ra chuyện gì vậy?”, đám đông thất kinh. Đám người Trình Thường Sinh không biết từ đâu lao tới vây lấy Văn Nhân Chiếu Giang. 

“Tôi không sao”, Văn Nhân Chiếu Giang cười thản nhiên nhưng đôi mắt ánh lên vẻ tà ma. Anh ta nhìn chăm chăm Tần Ngưng: “Tần Ngưng, lần này em không muốn gả cho tôi cũng không được đâu…” 

“Ý…ý anh là gì?”, Tần Ngưng cảm thấy bất ổn. 

Đám người Trình Thường Sinh từ đâu xuất hiện vậy? Hơn nữa…hôm nay Văn Nhân Chiếu Giang khác lạ quá, anh ta bình thường rất bá đạo nhưng không tới mức kích động như thế này. 

“Em sẽ nhanh biết thôi”, Văn Nhân Chiếu Giang cười nhạt sau đó được dìu đi. 

Không ai báo cảnh sát, cũng không ai thông báo cho học viện. Tất cả…giống như được sắp đặt trước vậy. 

Tần Ngưng run rẩy, cảm giác có gì đó không ổn. Cô ấy vội vàng rời đi tìm ông nội mình. 

Buổi tối. Một đám người lao vào chỗ ở của Tần Bách Tùng. 

Đám người này…chính là người của nhà Văn Nhân…

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện