Chương 3375
Đúng lúc đó…
Soạt!
Vai phải của Phong Thanh Vũ đột nhiên truyền đến cơn đau xé ruột xé gan.
“A!”.
Ông ta hét lên đau đớn, vội vàng nhìn sang phía bên phải, bấy giờ mới phát hiện người vừa bị ông ta khoét tim vẫn chưa chết, ngược lại nhào tới cắn, xé mất một miếng thịt trên vai phải ông ta.
Đồng thời người bị lưỡi đao khí cắt cổ họng cũng chưa chết ngay, mà thừa thế xông tới gần, cũng há miệng cắn xé Phong Thanh Vũ.
“A… Khốn nạn! Khốn nạn!”.
Phong Thanh Vũ nổi giận, điên cuồng giãy giụa, hất văng mấy người đó đi.
Hai người này bị ông ta hất ngã xuống đất, lần này đã hoàn toàn không còn động tĩnh, chết hẳn.
Trong lúc đó, “người đàn ông” và đám còn lại đã tiến đến gần.
Những bàn tay còn cứng chắc và sắc bén hơn cả đao kiếm sắt thép chụp về phía Phong Thanh Vũ.
Phong Thanh Vũ kinh hãi, muốn tránh nhưng lại phát hiện mình không còn chỗ nào để tránh.
Trước sau trái phải toàn là người!
Ông ta đã là chim trong lồng!
Mọi thứ đều là do đám người kia tính kế từ trước!
“Tiền bối, tôi đến cứu ông!”.
Lâm Chính không nhẫn nại được nữa, nhón mũi chân, lập tức xông tới trước, muốn giải vây.
Đúng lúc đó.
Soạt!
Một luồng sáng xanh đột nhiên bùng lên từ trên người Phong Thanh Vũ, sau đó là một cơn lốc xoáy lan ra.
Đám đệ tử Hồng Nhan Cốc lao đến gần ông ta đều bị
Lâm Chính dừng bước, không tin được.
Đó là chiêu thức của Phong Thanh Vũ.
Tất cả đệ tử Hồng Nhan Cốc ở xung quanh đều bị ông ta giết chết.
Tuy nhiên, lúc này ông ta cũng đầm đìa máu, nửa quỳ dưới đất, không ngừng thở dốc.
“Cứu ta? Ha, đồ đệ ngoan! Con xem thường sư phụ con sao? Sư phụ con tốt xấu gì cũng là Đạo Hoàng! Nếu ngay cả vài con chó con mèo của Hồng Nhan Cốc cũng giải quyết không xong thì sao xứng làm sư phụ con?”, Phong Thanh Vũ vừa thở vừa nói.
Lâm Chính cạn lời, vội vàng tiến tới châm mấy kim cho Phong Thanh Vũ, cầm máu cho ông ấy.
Đợi sau khi uống đan dược của Lâm Chính vào, sắc mặt của Phong Thanh Vũ khôi phục lại không ít.
“Đúng là thần y! Thuốc trong tay con còn tốt hơn thuốc trong tay những người phiêu bạt giang hồ như bọn ta không biết bao nhiêu lần!”, Phong Thanh Vũ cảm khái.
“Nếu tiền bối không chê, tôi có thể tặng cho ông một ít”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Ha ha ha, thứ mà đồ đệ hiếu kính ta, sao ta lại chê được chứ?”, Phong Thanh Vũ cười lớn.
Lâm Chính lười giải thích với ông ta.