Chương 3407
“Cái gì?”
Hoa Huyền chau mày, nhìn xung quanh một lượt: “Có biết là ai không?”
“Chúng tôi không rõ. Hắn núp phía sau, điểm vào huyệt nên chúng tôi không nhìn thấy mặt. Đợi đến khi chúng tôi bình thường lại thì đã không thấy người đâu nữa rồi”
“Tức là đến đối phương là nam hay nữa cũng không biết đúng không?”, Tinh Xán nói.
“Đúng vậy”.
“Các người thật là….đúng là vô dụng”, Tinh Xán tức giận định tát bọn họ nhưng Hoa Huyền đã ngăn lại.
“Giờ không phải là lúc trách bọn họ, quan trọng nhất là phải tìm lại được chìa khóa. Nếu như để kẻ đó lợi dụng chìa khóa, kiểm soát cơ quan thì sẽ rắc rối lớn đấy”, Hoa Huyền trầm giọng: “Lập tức cử người đi thông báo cho trưởng lão, đồng thời cho người tìm kẻ tình nghi đi. Nếu tìm được dấu vết gì nghi ngờ thì phải bắt ngay tại trận. Nếu kẻ đó dám phản kháng thì giết luôn”
“Vâng sư tỷ”, đám đông đồng loạt hô vang và chạy đi .
“Tinh Xán”.
“Sư tỷ có gì dặn dò ạ?”
“Em đưa vài người tới điểm khởi động cơ quan canh gác, không được để kẻ kia tiếp cận”.
“Vâng ạ”
Tinh Xán gật đầu, lập tức dẫn theo bốn đệ tử khác chạy tới lối ra phía Nam Lâm Chính thấy vậy cũng vội vàng đi theo.
Phía Tây Nam có một bãi cỏ bằng, thế nhưng giữa bãi có có một bậc đá. Trước khi Tinh Xán tới thì có bốn đệ tử khác đứng vây quanh chỗ này. Sau khi họ tới thì đã vây tròn luôn vị trí đó.
Lâm Chính khẽ chau mày. Lần này thì không dễ hành động rồi. Tất cả bọn họ đều quay mặt ra ngoài, dù từ hướng nào thì cũng không thể tiếp cận được.
Mặc dù anh đeo mặt nạ nhưng từ hình
Anh vẫn chưa tìm ra được cách nào. Bỗng nhiên anh ý thức được điều gì đó bèn nhìn qua vách đá bên cạnh.
“Chắc chỉ còn cách này thôi”, anh hạ quyết tâm rồi lấy châm ra phóng về phía đám người Tinh Xán.
Vụt vụt…Châm ghim lên cổ họ. Thế là họ lập tức bất động.
Lâm Chính bèn trèo lên vách đá bên cạnh và từ độ cao tầm ba, bốn mét, anh nhảy xuống trung tâm vòng vây, đáp xuống bậc đá.
Lâm Chính thấy mình thành công thì vui lắm. Trên bậc đá có một vị trí nhô lên, đó chính là vị trí để cắm chìa khóa…
Quả nhiên vị trí kích hoạt cơ quan nằm ở đây. Lâm Chính lấy chìa khóa ra, cắm vào lỗ không chút do dự.
Cạch! Một âm thanh nặng nề vang lên. Ngay sau đó cả lối ra vào của Hồng Nhan Cốc rung chuyển.
“Chuyện gì vậy?”
“Tại sao cơ quan lại bị khởi động rồi?”
“Mau tới đó xem xem”, tiếng hô hào vang lên khắp bốn phía. Lâm Chính thấy vậy lập tức thu châm về, nhảy lên vách đá và nhanh chóng rời đi.
Sau khi châm được rút ra thì đám người Tinh Xán ngã ra đất. Bọn họ vội vàng bò dậy và nhìn xung quanh: “Chết tiệt, hắn chạy rồi”.
“Bất kể hắn là ai thì cũng phải bắt cho bằng được”, Tinh Xán tức giận nói.