“Láo xược!”.
Nghe Lâm Chính nói, Long Thủ nổi giận: “Cậu nghĩ đây là đâu? Đến lượt cậu ngang ngược ở đây?”.
Nói xong, Long Thủ phất tay: “Bắt cậu ta lại cho tôi! Trừng trị nghiêm khắc!”.
“Sao hả? Nam Phái định cậy quyền ép người hay sao?”, Hồng Gia Lạc nổi giận nói.
“Cậy quyền ép người thì đã sao? Đây là Nam Phái, nơi đây không có chuyện gì mà Nam Phái chúng tôi không giải quyết được. Cậu nói cậu đến Nam Phái thi y thuật, cậu có tư cách gì thi với Nam Phái chúng tôi? Vì sao chúng tôi phải thi với cậu? Bây giờ tôi bắt cậu lại, sau đó xử lý cậu theo quy tắc của Nam Phái! Cậu có thể làm gì được chúng tôi?”, Kiều Mại Tùng lạnh lùng nói.
“Các người định xé bỏ bộ mặt lễ nghi của mình, không định suy xét tới bất cứ hậu quả gì nữa sao?”, Lâm Chính mỉm cười hỏi.
Nụ cười đó chứa sự dữ tợn.
“Thầy, bọn họ biết thi y thuật không bằng thầy nên mới định dùng cách ngang ngược. Hừ, thầy yên tâm, chuyện này tôi sẽ để bạn bè giới truyền thông đăng lên, đến lúc đó, người trong nước ai cũng sẽ biết phong cách hành sự của Nam Phái, thấy rõ bộ mặt của bọn họ!”, Tần Bách Tùng tức giận nói.
Bây giờ, ông ta vô cùng thất vọng đối với Nam Phái.
“Vậy thì phải xem các người có ra khỏi Nam Phái này được không!”.
Long Thủ lạnh nhạt nói.
Ông ta vừa dứt lời, người xung quanh đã vây lại.
“Các người… Các người định làm gì? Chẳng lẽ các người muốn giết người hay sao?”, Hồng Gia Lạc run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trợn tròn mắt, không tin nổi nhìn Long Thủ.
“Với mối quan hệ của Nam Phái chúng tôi, giải quyết vài mạng người không phải là chuyện đơn giản lắm sao?”.
Long Thủ nói, sau đó nghiêng đầu: “Tập Viên!”.
“Phó viện trưởng Long!”.
“Đưa khách ra ngoài đi, gọi người của tổ an ninh vào đây, bắt mấy kẻ gây rối này lại! Nếu bọn họ dám phản kháng thì đánh gãy hai tay hai chân, đừng để bọn họ chết! Tôi muốn bọn họ đích thân tạ tội với người của cả học viện, đích thân dập đầu xin lỗi thầy Vũ Văn và những người khác!”, Long Thủ lạnh lùng nói.
“Được!”.
Tập Viên lập tức chạy ra ngoài hành động, còn những thành viên khác của Nam Phái cũng không nhiều lời nữa. Phó viện trưởng Long cũng đã lên tiếng, bọn họ còn cần khách khí với người này sao?
Ở đây, bọn họ đã không cần lo lắng chuyện gì.
Cho dù có gây ra án mạng, Nam Phái cũng sẽ xử lý cho bọn họ!
Dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến thể diện của Nam Phái, không thể làm qua loa.
Trong nháy mắt, đám đông tràn tới như nước triều dâng.
Nhìn thấy thành viên của Nam Phái đều xông tới chỗ Lâm Chính, Tần Bách Tùng biến sắc.
“Thầy yên tâm!”.
“Thầy hãy mau rời khỏi đây! Bọn họ không nói lý lẽ nữa rồi!”.
Hồng Gia Lạc cũng vội vàng níu lấy Lâm Chính, muốn kéo anh đi.
Nhưng dù anh ta có kéo thế nào, Lâm Chính cũng không nhúc nhích.
Ánh mắt Lâm Chính toát ra sự lạnh lẽo, khóe miệng cong lên dữ tợn: “Tôi cũng không định nói lý lẽ với bọn họ!”.
“Vậy thì thành thật một chút cho tôi!”.
Một người vung nắm đấm đánh vào đầu Lâm Chính.
Bọn họ đã không thể nhẫn nhịn thêm tính kiêu căng của người này.
Dù anh ta là thần y Lâm, nhưng trước mặt toàn bộ Nam Phái, anh ta là cái thá gì? Chẳng lẽ một mình anh ta có thể đối phó với cả Nam Phái hay sao?
Chỉ là…
Ngay khi nắm đấm của người đó sắp sửa đánh trúng đầu Lâm Chính…
Lâm Chính tung cú đá.
Ầm!
Tiếng động vang lên.
Người đó bị đá bay, tông mạnh vào đám người ở phía sau, làm bọn họ ngã ra đất.
“Hả?”.
Hồng Gia Lạc sững sờ.
Thần y Lâm lại giỏi đánh nhau như vậy sao?
Các thành viên của Nam Phái cũng sững sờ.
“Khốn nạn! Lên!”, Bích Nhàn hét lên: “Nếu ai có thể đánh gãy tay chân của thằng nhóc này, Phó viện trưởng Long nhất định sẽ giúp người đó trở thành cốt cán của Nam Phái chúng ta!”.
Dứt lời, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Vô số ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Long Thủ, giống như đợi câu trả lời của Long Thủ.
Long Thủ cũng không từ chối, khẽ gật đầu: “Lời cô Bích Nhàn nói cũng là ý của tôi!”.
Câu nói này đã làm bừng lên nhiệt huyết của bọn họ!
“Xông lên!”.
Thành viên của Nam Phái giống như phát điên, lao về phía Lâm Chính.
Có người cầm cả ghế, có người còn cầm dao trên bàn lên.
Giờ phút này, không ai có thể giữ được lý trí!
Cốt cán của Nam Phái đấy!
Nếu có được vị trí đó, dù là ai cũng có thể một bước lên trời!
Ai chịu được sự cám dỗ này?
Giờ phút này, ai
cũng khó mà tự khống chế, bổ nhào về phía Lâm Chính giống như chó điên.
Khí thế như vậy lập tức dọa Tần Bách Tùng và Hồng Gia Lạc sợ.
Nhưng Lâm Chính vẫn không nhúc nhích, dáng vẻ Thái Sơn có sụp xuống trước mắt cũng không đổi sắc mặt.
“Ngã xuống cho tao!”, một người hét lên, vung ghế đánh tới.
Lâm Chính hơi nghiêng người tránh đi, sau đó chạm một tay vào cánh tay của người đó, rồi xoay người đạp vào ngực hắn.
Rắc!
Ngực người đó lập tức lõm xuống, xương cốt không biết gãy mất mấy cái, sau khi ngã xuống khó mà đứng lên lại.
Lâm Chính lại xông về phía những người khác.
Đừng thấy dáng vẻ anh yếu ớt mà lầm, đánh nhau lại rất nhanh mạnh, ra tay vô cùng tàn nhẫn. Mỗi quyền mỗi cước của anh đánh lên người các thành viên của Nam Phái khiến bọn họ ngã ra đất, sưng mặt sưng mũi.
Không lâu sau, gần một trăm thành viên của Nam Phái đều bị Lâm Chính giải quyết.
Thành viên của Nam Phái ngã xuống đất, ai nấy ôm tay ôm chân rên rỉ.
Những thành viên cốt cán của Nam Phái lập tức biến sắc.
Các thí sinh còn chưa rời đi cũng hết sức kinh ngạc.
“Thầy… đánh giỏi thật đấy!”, Hồng Gia Lạc vui mừng không thôi.
“Không chỉ là đánh giỏi!”.
Tần Bách Tùng khản giọng nói.
“Là sao?”, Hồng Gia Lạc khó hiểu nhìn ông ta.
Tần Bách Tùng không nói gì, chỉ nhìn các thành viên Nam Phái ngã trên mặt đất.
Dường như Hồng Gia Lạc ý thức được điều gì, cũng vội vàng nhìn sang, anh ta vừa nhìn đã hiểu ra, vẻ mặt vô cùng kinh hãi.
Cánh tay của đa số các thành viên Nam Phái bắt đầu run rẩy không kìm chế được, xuất hiện triệu chứng giống hệt bốn người Vũ Văn Mặc, Bích Nhàn, Kim Đỉnh và Lý Tử Vân.
Phải!
Những thành viên Nam Phái này cũng đã bị Lâm Chính đánh tàn phế.
“Hả?”.
Người của Nam Phái hoang mang.
“Tay của tôi… Tay của tôi!”.
“Trời ạ, chúng ta cũng trúng phải Phần Tịch rồi!”.
“Cứu mạng!”.
“Phó viện trưởng Long, cứu chúng tôi với!”.
Bọn họ sợ đến nỗi đái ra quần, nhiều người ngồi dậy, nhìn về phía Long Thủ.
Đám người Vũ Văn Mặc cũng nhìn Long Thủ với ánh mắt nóng bỏng.
Bây giờ, Long Thủ là hi vọng cuối cùng của bọn họ, nếu Long Thủ cũng không trị được thì bọn họ sẽ thật sự xong đời.
Cuối cùng, Long Thủ cũng không khiến bọn họ thất vọng.
Ông ta thản nhiên nói: “Mọi người không cần phải lo lắng, chỉ một vết thương Phần Tịch nho nhỏ có gì khó chữa, đợi giải quyết xong người này, tôi sẽ chữa trị cho từng người một”.
“Vậy thì tốt!”.
“Cảm ơn Phó viện trưởng Long”.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Tảng đá trong lòng đám người Vũ Văn Mặc cũng nhẹ đi.
Đúng lúc đó, Lâm Chính mỉm cười lên tiếng: “Được thôi, Long Thủ, nếu ông nói ông chữa được vết thương Phần Tịch này thì tôi cho ông ra tay, chữa cho bọn họ ngay tại chỗ đi, xem ông có chữa được không”.
Nghe vậy, Long Thủ nhíu mày.
“Cậu có ý gì?”, Kim Đỉnh nhìn chằm chằm Lâm Chính, hỏi. “Rất đơn giản, Long Thủ đang lừa các người! Ông ta không thể chữa được cho các người!”, Lâm Chính nói.