Chương 3544
Lâm Chính sa sầm mặt: “Vậy là hôm nay các ông sống chết muốn bảo vệ Tô Diệu Diệp chứ gì?”.
“Nếu cậu có bản lĩnh thì giết Tô Diệu Diệp đi, như vậy thì coi như cậu thắng”, Trang Bộ Phàm bình thản nói.
Ông ta vừa dứt lời, rất nhiều người liền phì cười.
Có người của Phiêu Nhai Các giúp đỡ, cho dù Tô Diệu Diệp bị phế một cánh tay thì chắc chắn “Tần Minh” này cũng không thể giết được anh ta.
Bởi vì lúc này, kẻ thù của Tần Minh đã không còn là Tô Diệu Diệp nữa.
“Thằng khốn kiếp này, cậu ta nghĩ mình là cái thá gì chứ? Dám gây sự ở đây? Để xem lần này cậu ta chết thế nào!”, Trang Mặc Long cười khẩy.
“Phiêu Nhai Các và nhà họ Trang ta liên hôn là chuyện lớn của nhà họ Trang, vậy mà cậu ta lại phá hỏng! Ha ha, lần này trang chủ sẽ không tha cho cậu ta đâu!”, Trang Mặc Hổ cũng bật cười.
“Cứ xem đi! Chắc chắn người của Phiêu Nhai Các sẽ băm vằm thằng ngốc này! Còn nhà họ Trang chúng ta chỉ cần đứng xem ở bên cạnh thôi!”.
“Cậu ta chết là cái chắc!”.
Tiếng cười mỉa mai và khinh miệt vang lên không ngớt.
“Tần Minh! Nếu cậu chịu ngoan ngoãn đầu hàng, và dập đầu nhận lỗi, thì tôi nghĩ cậu sẽ không sao đâu, cậu hãy thức thời chút đi”, đúng lúc này, Trang Bộ Phàm lại lên tiếng.
Nhưng ông ta nói vậy không phải là muốn tốt cho Lâm Chính.
Sao anh có thể không biết tính toán của ông ta chứ? Ông ta muốn giữ lại mạng của Lâm Chính để moi mấy câu tâm
Sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh, mặc kệ ông ta.
Trang Bộ Phàm lắc đầu.
“Diệu Diệp, ra tay đi!”, trưởng lão Phiêu Nhai Các quát.
“Vâng!”.
Tô Diệu Diệp hét lớn, lần này chủ động xông tới.
Nhưng anh ta không tấn công Lâm Chính.
Bởi vì người của Phiêu Nhai Các đã tản ra, đứng xung quanh võ đài.
Lúc Tô Diệu Diệp hành động, thì người của Phiêu Nhai Các ở bên dưới cũng đồng thời ra chiêu.
Vèo vèo vèo…
Vô số chiếc lá bay về phía Lâm Chính.
Tiếng phá không vang lên không ngừng.
Lưỡi lá sắc bén như muốn xé rách không gian ở đây.
Lâm Chính tránh né không ngừng, nhảy lên nhảy xuống, nhìn có vẻ rất chật vật.
Tô Diệu Diệp đứng nguyên tại chỗ cười lớn.
“Đối đầu với tôi hả? Lần này tôi sẽ phải băm vằm cậu ra!”, Tô Diệu Diệp nheo mắt cười nói, nhìn Lâm Chính chằm chằm.
Chờ sau khi Lâm Chính trúng mấy chiếc lá, anh ta sẽ nhân cơ hội xông tới, đánh gãy tay chân người này để rửa sạch mối nhục trước đó.
Vèo vèo vèo…
Lá không ngừng bay tới.