Chương 3552
Lâm Chinh tung hoành khắp nơi, cùng đã gặp rất nhiều kỳ dược thế nhưng Kim Ô Đan là kỳ dược mà anh chưa thấy bao giờ.
Lâm Chính rất muốn nuốt luôn viên thuốc này nhưng anh không thể. Bởi vì đối với một đan dược thần kỳ như thế này mà nuốt luôn thì quá lãng phí, cần phải sử dụng thuốc dẫn đặc biệt để có thể giải phóng công dụng của nó khi vào cơ thể, như vậy mới phát huy được hiệu quả cao nhất của đan dược.
Nếu không, chỉ dựa vào hệ tiêu hóa của con người thì rất phí phạm. Lâm Chính cố gắng nhẫn nhịn sự cám dỗ, cất Kim Ô Đan đi.
“Còn không thả người ra”, Trang Bộ Phàm lạnh lùng nói.
“Thả người ra có thể, nhưng phải để tôi rời đi đã. Chuẩn bị cho tôi một chiếc xe ở cửa đi”, Lâm Chính nói.
“Tần Minh, đừng có được voi đòi tiên”, Trang Bộ Phàm tức giận nói.
Anh yêu cầu hết lần này tới lần khác khiến bọn họ mất hết kiên nhẫn. Thế nhưng với tình hình hiện tại, ai ai cũng biết không phải do trang chủ quyết là xong.
“Trang chủ, ông nhịn chút đi!”, trưởng lão Phiêu Nhai Các lạnh lùng nói, đồng thời siết chặt vai của Trang Hồng Nhạn hơn.
“Á!”, Trang Hồng Nhạn kêu lên vì đau đớn, cánh tay của cô ta như sắp nát tới nơi.
Trang Bộ Phàm siết chặt nắm đấm, cuối cùng ông ta vẫn phải lựa chọn thỏa hiệp: “Mau làm theo đi”.
“Vâng, trang chủ”.
Một lúc sau, một chiếc xe BMW đỗ ngay trước cửa. Lâm Chính lập tức kéo lê Tô Diệu Diệp ra cùng. Lúc này Tô Diệu Diệp đã bị chà xát tới mức người không ra người, ngợm không ra ngợm. Chỉ còn mỗi mũi là còn thở. Người của Phiêu Nhai Các cũng đi theo ngay sau.
Lâm Chính vốn định lôi cả Tô Diệu Diệp lên xe nhưng lúc này người của Phiêu Nhai Các đột nhiên lao ra chộp lấy Diệu Diệp.
Bọn họ ép Lâm Chính phải thả người ra. Nếu Lâm Chính mà lôi
Họ đã dồn toàn lực rồi, vì họ không dám chắc sau khi Lâm Chính lôi Tô Diệu Diệp đi thì anh có giết chết Diệu Diệp hay không.
Lâm Chính chau mày. Anh cũng không muốn dây dưa làm gì nên đẩy Diệu Diệp ra, chui vào xe và đạp chân ga rời đi.
“Mau phong tỏa núi, phong tỏa thành phố, bằng mọi giá phải bắt được tên phản đồ đó lại”, Trang Bộ Phàm gầm lên.
“Tuân lệnh”, mgười của toàn bộ nhà họ Trang hành động. Còn người của Phiêu Nhai Các thì đưa Tô Diệu Diệp vào trong.
“Trang chủ, nhờ ông lập tức sắp xếp bác sĩ và tài nguyên trị thương cho Diệu Diệp”, Tô trưởng lão trầm giọng.
“Tô trưởng lão yên tâm, chúng tôi sẽ cố hết sức để cứu công tử, đảm bảo sẽ hồi phục hoàn toàn. Nhưng tôi cảm thấy lúc này điều đó không phải là chuyện quan trọng nhất mà là phải đi bắt được thằng Tần Minh kia”, Trang Bộ PHàm thản nhiên nói.
“Đó là chuyện của nhà ông, không liên quan tới Phiêu Nhai Các chúng tôi. Tôi không quan tâm. Còn về toàn bộ sự việc xảy ra lần này, tôi sẽ báo cáo lại với các chủ”, Tô trưởng lão trầm giọng. Ông ta hừ giọng, quay người rời đi.
“Tô trưởng lão, Phiêu Nhai Các định từ bỏ Kim Ô Đan thật sao?”, Trang Bộ Phàm kêu lên.
“Đan dược bị lấy mất rồi, từ bỏ hay không có phải là do chúng ta quyết định đâu”.
“Tô trưởng lão, nếu như ông nghĩ vậy thì lầm lớn rồi. Kim Ô Đan vẫn đang ở trong tay sơn trang Huyết Kiếm chúng tôi. Thằng Tần Minh đó muốn bỏ chạy không dễ như vậy đâu”, Trang Bộ Phàm thản nhiên nói.