Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 355


trước sau

Khi Lâm Chính rút châm bạc ra khỏi tay Long Thủ, Long Thủ đã ngã xuống đất. 

Ông ta vẫn còn thở. 

Nhưng lúc này ông ta đã giống như người thực vật, tiếng hô hoán của mọi người ông ta không nghe được, cũng không thể cảm nhận được sự tồn tại của mình. Ông ta chỉ có thể hô hấp, cũng chỉ xứng để hô hấp. 

Lâm Chính thả châm trong tay ra, thản nhiên nhìn số châm bạc đầy trên mặt đất và các thành viên Nam Phái đang há hốc miệng xung quanh. 

“Nam Phái các người còn cao thủ ẩn giấu hay không? Có thì gọi ra đây luôn đi!”, Lâm Chính lên tiếng. 

Các thành viên cốt cán run rẩy, nhưng không ai nói gì. 

Đã có người lặng lẽ rời đi. 

Nhưng không ai thoát khỏi Lâm Chính. Hễ ai muốn chạy ra ngoài từ cổng chính sẽ bị châm bạc của anh làm đứng yên, giây sau lại có một châm bạc bay đến đâm vào cánh tay người đó, sử dụng Phần Tịch lên người đó. 

Nhìn thấy cảnh này, bọn họ toát mồ hôi lạnh, không dám chạy trốn nữa. 

Lúc này, Lâm Chính mới xoay người lại, đi về phía Văn Nhân Chiếu Giang ở không xa. 

Không còn Long Thủ bảo vệ, Văn Nhân Chiếu Giang sợ đến mức lá gan sắp nổ tung. 

“Anh định làm gì?”, Văn Nhân Chiếu Giang run rẩy hỏi. 

“Chính anh đã bức ép Tiểu Ngưng đến mức phải tự sát đúng không?”, Lâm Chính lạnh lùng nói. 

“Tôi… tôi không biết cô ấy lại cực đoan như vậy…”, hai chân Văn Nhân Chiếu Giang run rẩy. 

Anh ta không dùng danh tiếng của thế gia Văn Nhân dọa Lâm Chính nữa. 

Không cần thiết nữa. 

Bởi vì một người dám làm Long Thủ tàn phế… thì sao lại bị thế gia Văn Nhân dọa sợ được? Hơn nữa, y thuật người này cao hơn cả Long Thủ, thế lực sau lưng anh ta… còn đáng sợ đến mức nào? 

“Anh không biết cũng không sao, anh chỉ cần biết con người tôi rất cực đoan là được!”. 

Lâm Chính thản nhiên nói, sau đó phóng ra một châm. 

Vút! 

Châm bạc đâm vào cánh tay của Văn Nhân Chiếu Giang. 

Trong chớp mắt, hai cánh tay anh ta cũng trở nên run rẩy. 

“Không!”. 

Văn Nhân Chiếu Giang gào lên, trong mắt tràn ngập sự căm hận: “Anh làm tôi tàn phế rồi sao? Anh lại dám làm tôi tàn phế?”. 

Anh ta là hạt giống của Nam Phái! 

Anh ta là bác sĩ thiên tài trong nước! 

Hôm nay lại bị Lâm Chính làm tàn phế! 

Nỗ lực bao nhiêu năm nay của anh ta đã hoàn toàn tan biến vào ngày hôm nay, làm sao anh ta có thể chịu được? Làm sao anh ta có thể chấp nhận nổi? 

“Khốn nạn! Tao liều mạng với mày!”. 

Văn Nhân Chiếu Giang quát lên, sau đó lao thẳng về phía Lâm Chính. 

Nhưng anh ta vừa đến gần, Lâm Chính đã vung tay tát vào mặt anh ta. 

Bốp! 

Văn Nhân Chiếu Giang giống như con quay bị quất trúng, xoay tròn tại chỗ, sau đó nặng nề ngã ra đất, hoa mắt chóng mặt, miệng phun ra máu lẫn răng. 

“Mày…”. 

Anh ta ngẩng đầu lên, còn định nói gì đó, Lâm Chính bỗng nhiên đá vào cằm anh ta. 

Rắc! 

Cằm Văn Nhân Chiếu Giang vỡ nát, cổ ngửa ra sau, lại gục xuống. 

Lâm Chính bước nhanh tới vài bước, tóm lấy Văn Nhân Chiếu Giang nằm trên đất lên, sau đó tát mạnh vào mặt anh ta. 

Bốp bốp bốp bốp bốp… 

Tiếng tát tai giòn giã vô cùng vang vọng trong hội trường. 

Một lúc sau, Văn Nhân Chiếu Giang không còn tỉnh táo nữa, ngất đi, răng trong miệng bị Lâm Chính tát rụng sạch. 

Lâm Chính buông tay, Văn Nhân Chiếu Giang mềm nhũn ngã ra đất, giống như bùn nhão. 

Nhưng anh vẫn tiếp tục đạp tới một đạp. 

“Á!”. 

Văn Nhân Chiếu Giang đã ngất đi lại kêu lên thảm thiết. 

Tứ chi anh ta bị Lâm Chính giẫm gãy. 

“Tôi vốn đã định giết anh rồi, nhưng tôi là công dân tuân thủ pháp luật, tha cho anh một cái mạng chó vậy”. 

Lâm Chính lạnh nhạt nói. 

Trong tình trạng này, Văn Nhân Chiếu Giang không khác gì tàn phế. 

Anh ta lại ngất đi trong đau đớn lần nữa. 

Lâm Chính quay người lại, nhìn về phía những thành viên khác trong Nam Phái. 

Tất cả đều vội vàng lùi về sau, run rẩy nhìn con người giống như ác quỷ ấy. 

“Thần y Lâm, cậu đã trả được thù, có phải nên thu tay rồi không?”, Trương Tiểu Yến run rẩy lên tiếng. 

“Tha cho chúng tôi đi, chúng… chúng tôi vô tội…”, Kiều Mại Tùng cũng hét lên. 

“Không, các người không vô tội”, Lâm Chính lắc đầu: “Từ thời khắc các người đứng về phía Long Thủ, các người đã là kẻ địch của tôi, con người tôi xưa nay không nương tay với kẻ địch, cho nên các người không hề vô tội!”. 

Nói xong, Lâm Chính lại đưa châm bạc lên, phóng về phía những người đó. 

“Á!”. 

Những tiếng kêu la thảm thiết vang lên. 

Hai tay của những thành viên cốt cán đó đều run rẩy. 

Bọn họ đều bị trúng Phần Tịch. 

“Tay của tôi…”. 

“Không!”. 

Tiếng gào thảm thiết vang lên bên tai không dứt. 

Thế nhưng Lâm Chính vẫn không dừng lại, tiếp tục phóng châm
bạc đi. 

Lần này, anh nhắm đến các thành viên bình thường của Nam Phái. 

“Anh làm gì vậy?”. 

“Chúng tôi mà anh cũng không tha?”. 

“Chúng tôi không hề ra tay!”. 

“Mau dừng tay!”. 

Tiếng la thảm thiết vang lên không dứt. 

Cả đám người điên cuồng bỏ chạy. 

Nhưng nếu ai muốn bỏ chạy, Lâm Chính sẽ xử lý người đó trước. 

Trong thời gian ngắn, cả hội trường vang lên tiếng kêu la thảm thiết, kêu rên không ngừng, bọn họ giống như bị Parkinson, hai tay run rẩy dữ dội. 

Cảnh tượng này không phải địa ngục nhưng còn hơn cả địa ngục. 

Hồng Gia Lạc, Tần Bách Tùng và khách khứa đều sững sờ nhìn cảnh ấy, bọn họ đều bị hành động tàn nhẫn hung ác của Lâm Chính dọa sợ. 

Ai có thể ngờ Lâm Chính lại điên cuồng như vậy… 

“Dừng tay!”. 

Đúng lúc này, ngoài cửa lại vang lên tiếng quát tức giận. 

Lâm Chính dừng lại, hờ hững nhìn về phía đó. 

Nơi đó có một ông lão đầu tóc bạc phơ, mặc áo trắng chạy vào. 

Ông lão ăn mặc theo phong cách xưa cũ, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, giống như cao nhân ẩn sĩ gì đó. 

Nhiều người đã gặp qua ông ta. 

Ông ta chính là viện trưởng của Viện học thuật Nam Phái, Hùng Trưởng Bạch! 

“Viện trưởng!”. 

“Viện trưởng đến rồi, chúng ta được cứu rồi!”. 

“Tốt quá!”. 

Bọn họ kích động kêu lên, đồng loạt chạy về phía đó. 

Hùng Trưởng Bạch an ủi bọn họ mấy câu, sau đó đi tới, lạnh lùng nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm, cậu làm gì vậy? Cậu thật sự muốn phế tất cả người của Nam Phái chúng tôi mới cam tâm sao?”. 

“Phải!”. 

Lâm Chính thản nhiên đáp. 

“Điên rồi! Tôi thấy cậu điên thật rồi! Cậu có biết hậu quả khi làm như vậy là gì không?”, Hùng Trưởng Bạch tức giận quát. 

Y thuật của ông ta không bằng Long Thủ, cho nên ông ta sẽ không ra tay, lúc này chỉ có thể dựa vào tài ăn nói. 

Nhưng Lâm Chính hoàn toàn không phải người giải quyết sự việc bằng miệng mồm. 

Anh cất bước đi về phía Hùng Trưởng Bạch, châm bạc trong tay lấp lánh giống như răng nanh của ác quỷ. 

“Hùng Trưởng Bạch, đến lúc này rồi mà ông còn không nhìn thấu sao? Tôi nhất định phải diệt toàn bộ Nam Phái, phế hết toàn bộ thành viên Đông y của Nam Phái, nếu không, người chết không có chỗ chôn thân sẽ là tôi! Bởi vì chỉ khi nào bọn họ ngã xuống, mối quan hệ sau lưng Nam Phái các người mới sụp đổ, như vậy sẽ không tạo thành mối đe dọa cho tôi nữa. Cho nên, ông muốn khuyên tôi dừng tay gần như là không thể, trừ khi… các người có thể giết chết tôi!”. 

“Cậu nói gì?”. 

Hùng Trưởng Bạch căng thẳng. 

Vù! 

Một cây châm bạc phóng tới. 

Hùng Trưởng Bạch vội vàng quay người định tránh. 

Nhưng… đã muộn! 

Tốc độ của châm bạc quá nhanh, dường như vượt quá tốc độ âm thanh. 

Đợi đến khi Hùng Trưởng Bạch quay người lại, cánh tay ông ta đã bị châm bạc đâm vào. 

“Chạy! Chạy mau! Tất cả mọi người chạy mau! Trốn khỏi Nam Phái! Mau trốn khỏi Nam Phái!”, Hùng Trưởng Bạch gào lên. 

Thành viên của Nam Phái lập tức chạy trốn như điên.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện