Chương 3618
Quả nhiên là như vậy, cốc chủ im lặng. Bà ta chỉ đứng đó với khuôn mặt vô cảm. Rõ ràng những gì Lâm Chính nói là thật.
Lúc này bà ta sở hữu sức mạnh vô thượng nhưng lại không ổn định. Bà ta vẫn cần có quả Thiên Tinh. Hơn nữa còn cần hơn cả trước đây. Chỉ có quả Thiên Tinh mới có thể giúp bà ta hoàn toàn hấp thụ được sức mạnh của sư huynh mình, mới có thể giúp bà ta trở thành thần.
Nếu như không có thứ quả này thì mọi điều sẽ giống như Lâm Chính nói, bà ta rất có khả năng sẽ mất kiểm soát và cơ thể sẽ phát nổ…
“Sao? Quỳ hay là không?”, thấy cốc chủ do dự không nói, Lâm Chính bèn quát lớn.
“Thần y Lâm tôi mà quỳ xuống thì có nghĩa là cậu cũng sẽ chết. Như vậy thì không có lợi gì cho cả tôi với cậu cả”.
Cốc chủ khẽ quay người: “Tôi cũng cho cậu một sự lựa chọn. Cậu để lại quả Thiên Tinh, sau đó đưa người của cậu rời đi”.
“Bà không đủ tư cách ra điều kiện với tôi”, Lâm Chính lắc đầu: “Tôi đưa cả người đi và cả quả Thiên Tinh nữa”.
“Hỗn xược”, cốc chủ tức giận: “Cậu tưởng mình là ai? Đồ phàm nhân kia, cậu mà cũng dám ngông như vậy trước mặt bản tôn sao? Cậu có tin là giờ tôi có thể xé nát cậu, khiến cậu chết không toàn thây không?”
“Vậy bà có tin là tôi cũng có thể biến quả Thiên Tinh thành bột, rắc xuống vách núi không? Chúng tôi chết rồi thì bà sống được chắc?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Cậu..”, cốc chủ hừng hực sát ý. Nhưng bà ta nhanh chóng giấu nhẹm đi.
“Chia một nửa cho tôi. Đây là giới hạn cuối cùng rồi. Nếu không nghe theo thì hôm nay sẽ là ngày tàn của các người. Cậu tưởng bản thân cậu không sợ chết thật đấy à”
Lâm Chính nghe vậy thì gật đầu.
Cốc chủ đang hừng hực sức mạnh. Nếu như không có quả Thiên Tinh để kiểm soát nguồn sức mạnh này thì trong
“Được. Nhưng người của tôi phải rời đi trước đã”, Lâm Chính nói.
“Để họ đi”, cốc chủ lên tiếng.
“Đệ tử, chúng ta đi rồi thì con phải làm sao?”, Phong Thanh Vũ vội vàng nói.
“Mọi người mau đi đi, đừng nói nhiều nữa”, Lâm Chính quát.
Phong Thanh Vũ giật mình. Ông ta hiểu ý của Lâm Chính. Nếu bọn họ không đi, cứ ở lại chỉ gây thêm rắc rối và gánh nặng cho Lâm Chính mà thôi.
Sau khi suy nghĩ, Phong Thanh Vũ đành phải bặm môi, đưa Quách Lệ và những người khác rời đi.
“Cứu …tôi với”, U Thủy Kiếm Vương nằm ở dưới đất kêu lên.
“Ông đưa cả cô ấy đi đi. Lúc ở sườn núi, cô ta đã cứu tôi và anh Lâm”, Quách Lệ run rẩy nói.
Phong Thanh Vũ hừ giọng nhưng vẫn dìu U Thủy cùng xuống núi. Một lúc sau, mọi người đã đi hết.
“Giờ có thể giao đồ được rồi chứ?”, cốc chủ trầm giọng.
“Đợi đã”, Lâm Chính nói.
“Còn đợi tới bao giờ nữa”, cốc chủ chau mày.
Nhưng Lâm Chính không nói gì. Bà ta dần mất đi kiên nhẫn. Thế là bà ta bước về phía Lâm Chính.
“Giao cho tôi thì cậu còn đường sống. Thần y Lâm, tôi tin cậu là người thông minh. Tình hình hiện tại của cậu không thích hợp cho việc chiến đấu đâu. Cậu không phải là đối thủ của tôi. Vì vậy, giao ra đi”.
Cốc chủ đưa tay ra nhưng mắt thì dán chặt vào ngực Lâm Chính như sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào…
Đúng lúc này…