Chương 3631
Gã bụng phê cười khẩy nói, rồi cầm thẻ ngân hàng chạy tới trước quầy, yêu cầu quẹt thẻ.
Sau khi nhét thẻ vào, cái tên hiển thị trên máy khiến bọn họ đều giật nảy mình.
“Chủ… Chủ tịch Lâm?”.
“Tôi không nhìn nhầm đấy chứ? Chiếc thẻ này… lẽ nào là thẻ của Chủ tịch Lâm?”.
Đôi nam nữ trố mắt ra.
“Đây đúng là thẻ của Chủ tịch Lâm, là loại thẻ chỉ có khách VIP của Chủ tịch Lâm mới có thể sở hữu, xin hỏi hai vị cần dịch vụ gì ạ?”, cô gái ở quầy đi tới, mỉm cười nói.
Khách VIP của Chủ tịch Lâm?
Gã bụng phệ sợ đến xanh mặt, vội vàng nhìn về phía Lâm Chính, mới phát hiện ra thân phận hơn người của anh.
Gã còn dám quẹt tiền sao? Vội vàng dùng hai tay cầm thẻ, chạy tới trước mặt Lâm Chính, cố nặn ra nụ cười nói: “Ừm… hiểu lầm thôi, tất cả chỉ là hiểu lầm, mong cậu bỏ qua, bỏ qua…”
“Ủa? Không quẹt à?”, Lâm Chính bình thản hỏi.
“Không quẹt nữa, không quẹt nữa, chúng tôi cũng không có việc gì, không vội, không vội. Ừm… nếu không còn chuyện gì khác thì chúng tôi xin phép, tạm biệt!”.
Gã bụng phệ run lẩy bẩy, sao còn dám nhiều lời, vội vàng dẫn theo bạn gái chuồn mất.
Chứng kiến cảnh này, tất cả mọi người đều há hốc miệng.
Ngay cả cô gái kia cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
“Rốt cuộc anh là ai?”.
“Dù sao cũng không phải là lừa đảo”.
“Ặc… Thôi được rồi, cảm… cảm
“Không có gì, tôi thấy tâm thái của cô cũng không tệ, ở lại Dương Hoa làm việc đi, bây giờ hãy đến Phòng nhân sự báo danh”, Lâm Chính cười nói.
“Anh đang thương hại tôi sao?”, cô gái lắc đầu đầy chua chát: “Thôi bỏ đi, tôi biết năng lực của mình, tôi sẽ tự tìm việc ở ngoài. Chờ tôi trở nên giỏi giang sẽ quay lại ứng tuyển vào Dương Hoa”.
Dứt lời liền sải bước rời đi.
“À, đúng rồi”, hình như cô ta nghĩ ra gì đó, quay lại nhìn Lâm Chính.
“Chuyện hôm nay tôi xin ghi nhớ, về sau sẽ trả lại anh”.
“Được, tôi chờ cô”, Lâm Chính gật đầu.
Cô gái nhếch môi cười, bước chân trở nên nhẹ nhàng hơn.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn bóng lưng cô gái, cho đến khi biến mất mới thu hồi tầm mắt.
Một cô gái rất có cá tính.
Hi vọng cô ta có thể có tương lai tốt đẹp.
Rè rè.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi áo rung lên.
Lâm Chính lấy ra xem, là Huyết Kiêu gọi.
Anh ấn nút nghe.
“Thần y Lâm!”.
“Ông Huyết Kiêu, thế nào rồi?”.