Lạc Thiên suy nghĩ rồi kể lại sự tình. Hóa ra sáng nay có người tới giới thiệu vài cây nhân sâm tự nhiên cho Lạc Thiên, giá cả rất thấp, Lạc Thiên sau khi kiểm tra thì phát hiện ra đúng là nhân sâm thật, thế là đã mua lại.
Vấn đề lại nằm ở những cây nhân sâm này. Tiểu Đông phát hiện ra vị trí phát hỏa chính nằm ở chỗ Lạc Thiên để nhân sâm.
Dù là gì đi nữa thì sự việc cũng đã rõ rành rành. Có người muốn hại Lạc Thiên và Tô Nhu.
Việc Lâm Chính đến chỉ là trùng hợp bất ngờ. Lâm Chính với ánh mắt lạnh như băng biết là chuyện này có điều mờ ám bèn lập tức gọi điện cho Cung Hỉ Vân.
Cung Hỉ Vân sau khi nắm tình hình bèn lập tức cho người tới lục soát và điều tra người đã bán nhân sâm. Cuối cùng tìm được kẻ này ở một khu dân cư nghèo trong thành phố. Người này không phải là kẻ cầm đầu, chỉ là một người cần tiền nên chấp nhận sai vặt mà thôi.
Cung Hỉ Vân lần theo đầu mối của người này điều tra và phát hiện ra dấu vết của kẻ cầm đầu ở vùng Thượng Hỗ. Nhưng tới được đây thì bị đứt đầu mối.
Tiếp theo cũng không cần phải điều tra nữa. Sau khi biết kẻ gây chuyện tới từ Thượng Hỗ thì Lâm Chính cũng đã biết được đây là chiêu trò của ai.
“Xem ra nhà họ Hoa ở Thượng Hỗ còn độc ác hơn tôi nghĩ nữa, còn vội vã hành động cho bằng được”.
Lâm Chính thở hắt ra, nhìn Tô Nhu và hai vợ chồng Tô Quảng vẫn chưa hoàn hồn bèn nói với Lạc Thiên: “Tiểu Thiên, cô đưa mấy người Tô Nhu về nhà nghỉ ngơi, chuyện này để tôi xử lý".
“Về sao? Tôi còn về đâu được nữa?”, Lạc Thiên cười chua xót.
Quán y này là tất cả của cô ấy. Lẽ nào cô ấy không thể quay về nhà họ Lạc nữa sao?
“Tiểu Thiên, chúng ta có thể tới công ty của mình, ở đó có thể ở được”, Tô Nhu nói.
“À…”, Lạc Thiên gật đầu.
Tiểu Đông chạy đi sắp xếp xe. Lâm Chính quan sát, bước tới cạnh Lạc Thiên nói nhỏ: “Lạc Thiên, công ty của Tô nhu không được an toàn. Tôi lo những kẻ đó sẽ tìm tới công ty của cô ấy và tiếp tục hãm hại mọi người. Thế này đi. Tôi có một căn nhà, cô đưa mọi người tới đó ở tạm”.
Nói xong, Lâm Chính nhét vào tay Lạc Thiên một chùm chìa khóa. Lạc Thiên khựng người, nhìn chùm chìa khóa trong tay, hỏi với vẻ khó hiểu: “Nhà ở đâu vậy ạ?”
“Hào Tình Thế Kỷ”.
“Anh mua nhà ở đó cơ à?”, Lạc Thiên bụm miệng đầy bất ngờ.
Nhà ở khu vực đó đắt vô cùng. Từ lúc mở bán thì chưa bao giờ hạ giá. Hiện tại, nhà ở khu đó dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được, còn phải có quen biết. Nếu không phải những nhân vật tầm cỡ thì không thể nào sống được ở đó.
“Cô đưa mọi người đi đi”, Lâm Chính nói nhỏ rồi quay người rời đi.
Lạc Thiên còn định nói gì đó, nhưng nhìn chùm chìa khóa trong tay cô gái bèn thở dài rồi đi về phía Tô Nhu.
Tiểu Đông sắp xếp một chiếc xe cứu thương. Vết thương hiện tại của Tô Nhu hiện không được lạc quan nên không thể được vận động nhiều, chỉ có thể tĩnh dưỡng. Trương Tinh Vũ và Tô Quảng còn đỡ.
Chiếc xe cứu thương đi về hướng Hào Tình Thế Kỷ. Tô Quảng và Trương Tinh Vũ bỗng cảm thấy có gì đó sai sai.
“Tiểu Thiên đưa nhà cô đi đâu vậy”, Trương Tinh Vũ lên tiếng hỏi.
“Lâm Chính nói rằng ở công ty của Tô Nhu không được an toàn, lo chúng ta lại bị hại nên chúng ta sẽ tới nơi khác ạ”.
“Vậy chúng ta tới bệnh viện Đông y không phải là tốt hơn sao?”, Tô Quảng nói.
“Còn tới bệnh viện sao? Ông không sợ lại bị người ta đuổi ra ngoài à?”, Trương Tinh Vũ trừng mắt với Tô Quảng.
Tô Quảng nhăn nhó: “Bà nói xem rốt cuộc chúng ta đã đắc tội với ai vậy, tại sao không được ở trong bệnh viện chứ? Đến cả phòng khám của Tiểu Thiên cũng bị người ta phóng hỏa…”
“Còn có thể là ai
chứ? Tôi thấy chắc chắn là người ở Quảng Liễu rồi”, Trương Tinh Vũ trông rất mất tự nhiên.
“Quảng Liễu sao?”
Tô Quảng tái mặt. Tô Nhu cũng thất sắc. Vẻ mặt bỗng tối sầm. Cô không nói gì. Giờ xem ra đúng là chỉ có những người phía bên Quảng Liễu gây ra mà thôi. Thế nhưng khi chiếc xe bước vào khu Hào Tình Thế Kỷ thì Trương Tinh Vũ càng cảm thấy nghi ngờ hơn.
“Tiểu Thiên…đây là nơi chúng ta ở sao? Cháu có biết đây là chỗ nào không? Là Hào Tình Thế Kỷ đấy?”, Trương Tinh Vũ run rẩy.
Đây là nơi trong mơ bà ta mong được ở một đêm. Khu vực này là khu vực giàu có nhất của Giang Thành. Người có thể ở đây toàn là những nhân vật tai to mặt lớn cả.
“Cháu biết ạ…”
“Tiểu Thiên, cậu có nhà ở đây hả?”, Tô Nhu hỏi bằng giọng yếu ớt.
“Ờ…mình…có”, Lạc Thiên chột dạ.
“Cậu giàu từ khi nào thế?”, Tô Nhu kinh ngạc, cảm thấy hoang mang. Lúc này, người tài xế bèn kêu lên: “Thưa cô, xin hỏi cô ở tòa nhà nào?”
“Hả? Để…để tôi xem”
Lạc Thiên hoàn hồn, vội vàng lấy chìa khóa ra và liếc nhìn số phòng. Đúng lúc này, Lạc Thiên trố tròn mắt.
“Tiểu Thiên, sao thế?”, Tô Nhu hỏi với vẻ nghi ngờ.
“Không…không có gì…bác tài, bác lái tới khu trung tâm đi”.
“Trung…trung tâm sao? Tôi sợ rằng xe này của tôi không lái vào được…”, người tài xế chau mày.
“Bác cứ lái đi…”, Lạc Thiên nuốt nước bọt.
Người tài xế chần chừ nhưng vẫn xoay vô lăng đi vào khu vực trung tâm. Chiếc xe chưa đi được bao xa thì vài người bảo vệ chặn lại. Đám đông ghé lại gần.
Bảo vệ ở đây đều là người trong quân đội, vô cùng có khí chất.
“Chào anh, nếu anh là người ở đây thì để chúng tôi kiểm tra khóa. Nếu là khách thì mời gọi điện thoại cho chủ nhân”, một người bảo vệ lên tiếng.
Người tài xế lập tức nhìn Lạc Thiên. Lạc Thiên do dự, sau đó đưa chìa khóa cho bảo vệ. Người bảo vệ thấy vậy lập tức tái mặt, vội vàng cúi mình trước Lạc Thiên và lùi qua một bên.
Hành động của bảo vệ thật sự khiến người khác hết hồn. Lạc Thiên đã cho bảo vệ xem cái gì vậy? Tại sao phản ứng của họ lại quay ngoắt 180 độ như vậy chứ?
Xe cứu thương đỗ ngay trung tâm khu vực. Bởi vì phía trước đã là bậc thang rồi.
Bất lực, Lạc Thiên và Tiểu Đông đành phải lấy ra một chiếc xe lăn, đặt Tô Nhu ngồi lên và cùng Trương Tinh Vũ và Tô Quảng đi vào trong.
Lúc này bọn họ giống như đi tham quan sơn trang, vừa đi vừa ngó đông ngó tây vừa kêu lên với vẻ kinh ngạc khôn lường.
Biệt thự ở đây được phủ xanh toàn bộ, thậm chí đến cả đường đi đều lát đá tự nhiên, thiết kế được chú trọng vô cùng.
“Nơi này tuyệt quá…”, Tiểu Đông cảm thán.
“Nếu có thể được sống cả đời ở đây thì đúng là chết cũng đáng…”, Trương Tinh Vũ kêu lên.
Lạc Thiên cười khổ, cảm thấy tim đập nhanh khủng khiếp. Thế nhưng bọn họ còn chưa tới nhà thì đã có tiếng cười vang lên.
“Ấy, không phải là Tô Nhu sao? Sao các người lại vào được đây thế? Không biết đây là nơi mà người nghèo như các người không nên vào à?”
Dứt lời, mọi người bèn quay qua nhìn thì thấy một đám người ăn mặc hào hoa bước tới.
Tô Nhu ngồi xe lăn nhìn thấy mấy người này thì bỗng nhiên tái mặt.