Một phút sau, quản lý lại đặt điện thoại xuống, lắc đầu với Thường Uyển Nguyệt: “Cũng không có chủ hộ nào tên Lạc Thiên”.
“Vậy tôi hiểu rồi!”.
Thường Uyển Nguyệt cười nói: “Tôi đã bảo sao đám nghèo mạt này lại xuất hiện ở đây mà. Tôi thấy chắc chắn là các người trà trộn vào đây xem xem trung tâm Hào Tình Thế Kỷ trong truyền thuyết có cảnh tượng thế nào đúng không? Sao? Ở đây có đẹp không? Có phải đẹp hơn những ngôi nhà cũ phòng cũ của mấy người không?”.
“Khốn nạn…”, Lạc Thiên tức giận nói không nên lời.
Đúng lúc này, Mãn Phúc Tây chỉ vào đám người Lạc Thiên, Tô Nhu, nói: “Quản lý Lý, mấy người này không phải chủ hộ ở đây lại xuất hiện ở đây, tôi nghi ngờ bọn họ đến trộm đồ, phiền ông mau chóng báo cảnh sát! Bắt bọn họ lại!”.
“Ồ? Có chuyện đó à?”.
Quản lý Lý nhíu mày, lập tức hô lên: “Bảo vệ, bảo vệ! Qua đây hết đi! Bắt bọn họ lại, lập tức báo cảnh sát!”.
Mấy bảo vệ ở phía xa chạy nhanh tới.
“Các người làm gì vậy? Sao chúng tôi lại là ăn trộm? Anh ta nói gì thì ông tin cái đấy sao?”, Trương Tinh Vũ sốt ruột.
“Các người không phải chủ hộ ở đây mà lại xuất hiện ở đây, các người không phải kẻ trộm thì là gì? Không biết ở đây quy định rõ ràng không phải chủ hộ thì không được vào sao?”, quản lý lạnh lùng nói.
Người có thể ở khu trung tâm đều là nhân vật lớn, Hào Tình Thế Kỷ bọn họ cũng không dám đắc tội. Hơn nữa, ông chủ của Hào Tình Thế Kỷ cũng đã nói, nhất định phải bảo đảm trật tự và môi trường ở khu trung tâm, bất cứ kẻ xâm nhập nào đều phải báo cảnh sát trước rồi tính sau. Đương nhiên, báo cảnh sát cũng không đồng nghĩa với kết thúc, bởi vì ông chủ của Hào Tình Thế Kỷ đã xem chủ hộ ở khu trung tâm là bạn bè của ông ấy, đắc tội với bạn bè ông ấy thường sẽ không có kết cục tốt.
Mấy người này ăn mặc bình thường, đâu giống với nhân vật lớn? Đương nhiên quản lý sẽ chọn tin tưởng Mãn Phúc Tây.
Bảo vệ xông vào, chuẩn bị bắt người.
“Đợi một lát!”.
Lạc Thiên sốt sắng hét lên.
“Có chuyện gì thì đến đồn cảnh sát nói”, Thường Uyển Nguyệt cười nhạt nói.
“Nói cái gì mà nói? Chúng tôi là bạn của chủ hộ ở đây, có chìa khóa đây, các người dựa vào đâu mà bắt tôi?”, Lạc Thiên vội cho bọn họ xem chuỗi chìa khóa mà Lâm Chính đưa ra.
Quản lý liếc sơ qua, hơi ngạc nhiên, sau đó tiến tới mấy bước, trừng to mắt, không tin nổi nhìn chìa khóa trong tay Lạc Thiên.
“Cái… Cái gì? Chìa khóa của phòng 001?”.
Quản lý lắp bắp.
“Đó là gì?”.
Đám Thường Uyển Nguyệt hoang mang.
Cô ta không có nhà ở đây, ngược lại Mãn Phúc Tây có thực lực mua nhà ở đây. Nhưng nhà ở khu trung tâm không chấp nhận trả góp mà phải trả toàn bộ, do đó Mãn Phúc Tây muốn đến đây xem có đáng để mua ở đây hay không.
Thật ra anh ta không ở Giang Thành, sở dĩ muốn mua nhà ở đây là vì bố anh ta yêu cầu anh ta kết giao với một số người chức to hiển quý, tiện bề mở rộng mối quan hệ của mình.
Võ quán Mãn Thị là một tộc hệ rộng lớn, dòng họ của Mãn Phúc Tây chỉ là một nhánh trong đó, bố anh ta muốn tranh thủ có được quyền lên tiếng nhiều hơn trong tộc thì phải mượn quan hệ bên ngoài.
Thấy quản lý thất thố như vậy, mọi người đều rất nghi hoặc.
Quản lý hít sâu một hơi, vội cung kính hỏi: “Các vị là gì của cậu Lâm?”.
“Chúng… Chúng tôi là bạn của anh ấy”, Lạc Thiên âm thầm liếc nhìn mấy người Tô Nhu, nhỏ giọng nói.
“Cậu Lâm? Là ai?”, Tô Nhu hơi tò mò nhìn Lạc Thiên.
Lạc Thiên lắp bắp, nhỏ giọng nói: “Là… là Chủ tịch Lâm”.
“Cái gì? Là anh ta?”.
Tô Nhu ngạc nhiên không thôi.
Trương Tinh Vũ và Tô Quảng cũng vô cùng ngạc nhiên, sau đó Trương Tinh Vũ tỏ ra mừng rỡ.
“Tôi đã bảo sao Tiểu Thiên lại dẫn chúng ta đến đây, hóa ra là Chủ tịch Lâm mua nhà ở đây rồi sao?”.
“Cũng chỉ có cậu ta mới có thực lực này”.
Hai vợ chồng Tô Quảng kích động nói.
Lạc Thiên nhìn sang hai người, âm thầm thở dài.
Cô ấy biết Lâm Chính không muốn tiết lộ thân phận mình cho gia đình Tô Quảng, nếu không cả nhà Tô Quảng cũng không đến nỗi không hay biết gì. Nhưng cô ấy cũng có tâm tư riêng, chỉ cần Lâm Chính không tiết lộ thân phận, đẩy tất cả công lao lên người Chủ tịch Lâm, vậy thì trái tim Tô Nhu sẽ càng nghiêng về phía Chủ tịch Lâm, không chừng sẽ ly hôn với Lâm Chính.
Nhưng Lạc Thiên biết, mình làm vậy cũng chỉ là tự lừa mình dối người.
Tô Nhu không ngốc, với tình hình hiện tại, thân phận
của Lâm Chính e là không bao lâu nữa sẽ bại lộ.
“Hóa ra mọi người là bạn của cậu Lâm, thật xin lỗi, là tôi thất lễ”, quản lý vội vàng cúi đầu khom lưng, không ngừng xin lỗi.
“Quản lý Lý, ông bị làm sao thế? Cậu Lâm đó là ai? Bạn của anh ta thì có thể tùy tiện vào đây sao? Nếu vậy thì có phải tôi cũng có thể gọi một trăm người đến đây, nói đó là bạn của tôi không?”, Mãn Phúc Tây không vui nói.
“Cậu Mãn, thật xin lỗi, tôi biết có lẽ cậu có hiểu lầm gì đó với những vị này, nhưng tôi thật sự không thể đắc tội với cậu Lâm”, quản lý Lý bất đắc dĩ nói với Mãn Phúc Tây.
“Nói vậy là ông có thể đắc tội với tôi sao?”, Mãn Phúc Tây sầm mặt.
“Không không không, cậu Mãn, tôi tuyệt đối không có ý đó!”, quản lý Lý vội nói.
“Tôi mặc kệ những người này là gì của cậu Lâm kia, đi, mau đuổi bọn họ đi cho tôi!”, Mãn Phúc Tây quát lên.
“Cậu Mãn, cái này…”.
“Quản lý Lý, ông có nghe thấy không? Thế nào? Định để chúng tôi tự ra tay hay sao?”, Thường Uyển Nguyệt cũng tức giận quát lên.
“Cậu Mãn, cô Thường, hai người đừng làm khó tôi nữa, chuyện này mà để ông chủ tôi biết thì tôi sẽ xong đời”, quản lý Lý mặt như đưa đám, nói.
“Được! Nếu đã như vậy thì chúng tôi chỉ đành tự ra tay thôi. Tôi muốn mua nhà ở nơi này, ông lại để một đám trộm cắp vào đây, tôi sẽ sử dụng quyền lợi hợp pháp của mình. Cho dù ông chủ của ông có ở đây, tôi cũng là người có lý!”, Mãn Phúc Tây lạnh lùng hừ, sau đó phất tay, người sau lưng anh ta lập tức xông lên.
“Bảo vệ mấy vị khách đó! Nhanh!”.
Quản lý sốt ruột hô lên, sau đó lại gọi điện thoại.
Nhưng người của Mãn Phúc Tây đã xông tới.
Mặc dù bảo vệ đều là quân nhân giải ngũ, nhưng đám người của Mãn Phúc Tây đều là dân võ của võ quán Mãn Thị. Ai nấy đều từng luyện võ, không những sức mạnh đáng kinh ngạc, mà động tác, khả năng phản ứng cũng vô cùng nhanh nhạy, những người bảo vệ ưu tú này lại không chiếm được chút ưu thế nào.
“Đi mau!”.
Lạc Thiên sốt ruột, vội đẩy xe lăn của Tô Nhu định rời đi.
“Tôi sẽ báo cảnh sát, tôi sẽ báo cảnh sát!”.
Tô Quảng tức giận.
“Báo cảnh sát cái gì, đi mau, đám điên đó sắp đánh tới nơi rồi!”, Trương Tinh Vũ cũng vô cùng sốt ruột.
“Các người đi đâu được?”.
Thường Uyển Nguyệt tức giận nói, cô ta nhắm vào Tô Nhu, nhào thẳng tới.
Lạc Thiên không kịp đề phòng, không kịp chặn cô ta, để Thường Uyển Nguyệt đẩy ngã Tô Nhu.
“Á…”.
Tô Nhu lập tức ôm bụng, vết thương như bị xé rách, máu nhuốm đỏ áo cô.
Người bên cạnh lập tức bị dọa sợ.
Thường Uyển Nguyệt lại giống như không cảm thấy gì, hai mắt hung tợn nhìn chằm chằm vết thương đó, nhấc chân đạp thẳng tới.
“Con ả đê tiện! Con đĩ! Đi chết đi, mau chết đi cho tao!”.
Thường Uyển Nguyệt cười dữ tợn, đạp mạnh vào Tô Nhu.
Tô Nhu đau đến mức mặt tái mét, sắp ngất đi.
Lạc Thiên trợn tròn mắt, la lên một tiếng, nhào về phía Thường Uyển Nguyệt.
Hai cô gái lao vào đánh nhau.
“Tiểu Nhu, con không sao chứ, Tiểu Nhu?”, Tô Quảng đi sang dìu Tô Nhu dậy.
“Đau… Con đau quá…”, Tô Nhu đau đớn, kêu lên yếu ớt.
Tiểu Đông chạy tới kiểm tra một lúc, vẻ mặt hoảng hốt, vội vàng la lên: “Mau gọi xe cứu thương, vết thương của chị Nhu nứt ra rồi, chảy rất nhiều máu! Nếu cứ để như vậy thì không sống nổi mất, mau gọi xe cứu thương!”.
Tiếng la này làm tất cả mọi người sững sờ.