Chương 3687
Không lâu sau, vài người của Huyết Ma Tông xách một thùng sắt khổng lồ tới, trong thùng sắt đựng chất lỏng màu đỏ như máu.
Tông chủ Huyết Ma Tông không hề do dự đạp vào chân ông lão.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.
“A… A…”.
Ông lão kêu lên đau đớn yếu ớt, cơ thể hơi co giật, nhưng không còn sức lực.
“Lão già, ông nghĩ ông sắp chết rồi thì không sợ gì cả đúng không? Ha ha, ông sai rồi! Ở Huyết Ma Tông, tôi muốn ai sống thì người đó sống, muốn ai chết thì người đó chết! Bây giờ tôi muốn ông sống không bằng chết!”.
Tông chủ Huyết Ma Tông cười dữ tợn, sau đó lại đạp liên tiếp mấy cái làm gãy hai tay hai chân ông lão, sau đó nhấc ông lão lên, nhấn ông lão vào chất lỏng màu đỏ máu.
Rào!
Bọt nước màu máu bắn tung tóe.
Vừa chạm vào chất lỏng đó, tiếng rên khẽ yếu ớt của ông lão lại to hơn, sau đó là tiếng la hét thảm thiết!
“Thần y Lâm! Nghe thấy chưa? Bây giờ ân nhân của cậu đang chịu giày vò! Nếu cậu hi vọng tôi cho ông ta chết một cách nhanh gọn, không muốn ông ta sống không bằng chết thì hãy ngoan ngoãn mở cửa lồ ng giam ra, đi ra đây đầu hàng!”, tông chủ Huyết Ma Tông cười lớn.
Lâm Chính ở phía sau hàn thiết đột nhiên mở mắt, tròng mắt đỏ như máu…
Nếu có đủ dược vật và dụng cụ, Lâm Chính có thể kéo dài thời gian sống cho ông lão.
Thùng chứa nước hồ máu mà Huyết Ma Tông mang đến có công hiệu kéo dài tuổi thọ. Nó không thể chữa trị cho
Hai tay hai chân ông lão đã gãy, bị ném vào hồ máu, bị tông chủ Huyết Ma Tông cắt thịt rút gân từng chút một.
Giống như lăng trì.
Tiếng la hét thê thảm vang vọng khắp cấm địa.
Lâm Chính nổi giận ngút trời, nhưng lại không làm gì được.
Anh biết nếu bây giờ xông ra ngoà căn bản là chịu chết!
Nhưng dù không ra ngoài, Lâm Chính cũng khó mà tĩnh tâm ngưng thần, hoàn toàn không thể ngưng tụ cơ thể võ thần.
Anh nhắm mắt lại, bên tai vang lên tiếng ông lão đau khổ gào thét, không tiếng nào không khiến anh đau lòng.
Mặc dù anh chỉ mới quen biết ông lão chưa bao lâu, nhưng chung quy cũng là người có ơn với mình.
“Không được, mình nhất định phải tĩnh tâm!”.
Lâm Chính nghiến răng, lấy châm bạc ra, muốn dùng châm bạc để giúp mình bình tĩnh lại một chút.
Nhưng càng như vậy, trong lòng Lâm Chính càng hỗn loạn.
Cho đến lúc này, ông lão giãy giụa đau khổ trong hồ máu đột nhiên gào lên một tiếng.
“Nhóc! Bình tĩnh! Cậu nhất định phải bình tĩnh! Không được kích động!”.
Tiếng hét đó dường như đã hao hết sức lực của ông lão.
Lâm Chính rùng mình, mở to mắt.