Chương 3704
Mấy chục thùng nước lạnh tạt vào lồ ng giam, thế lửa mới giảm bớt một chút.
Ngọn lửa đáng sợ phải dập cả nửa tiếng đồng hồ mới dập tắt hẳn.
Giữa lồ ng giam toàn là tro tàn, chất thành một tầng dày hơn một mét, còn thần y Lâm đã không nhìn thấy nữa.
“Thiêu đến mức không còn thấy xương nữa sao?”.
Huyết Kiêu âm thầm lẩm bẩm.
“Đại nhân, có cần vào trong xem không?”.
“Lồ ng giam bị khóa, làm sao vào trong được?”.
“Đại nhân, mặc dù lồ ng giam này được đúc bằng hàn thiết Bắc Hải, nhưng trải qua hai ngày thiêu đốt với nhiệt độ cao, nó đã bị nung chảy biến dạng, chỉ cần bẻ một cái là cong”, tinh nhuệ ở bên cạnh cười nói, đưa tay ra, song sắt thô to của lồ ng đã bị bẻ cong.
Huyết Kiêu cực kỳ kinh ngạc.
Nhưng nhiệm vụ chủ yếu bây giờ không phải chuyện này.
Ông ta bước vào trong, đạp lên tro tàn dày nặng, quan sát kỹ dưới chân, muốn xem xem thi thể của thần y Lâm có còn sót lại gì không, tiện cho ông ta còn mang về báo cáo với tông chủ Huyết Ma Tông.
Vù!
Đúng lúc đó, một cánh tay đột nhiên thò ra từ trong tro tàn, chụp lấy cẳng chân của Huyết Kiêu.
“Hả?”.
Huyết Kiêu sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, suýt chút nữa sởn tóc gáy, vội vàng rút chân ra.
Một giây sau, cánh tay kia kéo ông ta té lộn nhào.
Sau đó, một bóng người bước ra từ trong tro tàn đen thui, một tay chụp lấy cánh tay
“Cái gì?”.
“Cậu… Cậu chưa chết?”.
“Không thể nào!”.
Tiếng la hét kinh hoàng thảm thiết vang vọng khắp cấm địa.
Huyết Kiêu cũng bàng hoàng. Ông ta thề là cả đời này chưa bao giờ gặp cảnh tượng nào khủng khiếp như thế.
Người trước mặt có nước da bóng loáng, hoàn toàn không hề có dấu vết bị thương. Khuôn mặt như thiên thần đó chính là thần y Lâm.
Tóc tai, quấn áo của anh bị đốt trụi, cơ bắp cuồn cuộn và điều khiến mọi người kinh ngạc nhất có lẽ chính là đôi mắt của anh. Đôi mắt đã biến thành màu vàng. Giống như đôi mắt của thần linh.
Huyết Kiêu run rẩy. Ông ta cảm nhận được sát khí hừng hực trong đôi mắt đó. Đồng thời đối phương cũng tỏa ra khí tức kinh thiên động địa.
Không biết tại sao mà ông ta có cảm giác người đứng trước mình chính là thần linh. Là một người bất bại. Và ông ta chẳng khác gì một hạt cát.
“Thả Huyết Kiêu đại nhân ra”.
“Đồ chán sống kia”, các đệ tử của Huyết Ma Tông bừng tỉnh, đồng loạt rút kiếm ra lao về phía Lâm Chính.
“Hừ”, đôi mắt anh lóe sáng. Anh đưa cánh tay trái lên, quét một đường.