Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3715


trước sau

Chương 3715

Ví dụ như Mã Hải.

“Chủ tịch Lâm!”.

Chỉ nghe thấy một giọng nói hét lên.

Sau đó giảng sư Triệu Khuê An của học viện xông tới.

“Sao vậy?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.

Triệu Khuê An gấp gáp kêu lên: “Giám đốc Mã không ổn rồi, Chủ tịch Lâm, cậu mau qua đó xem đi!”.

Lâm Chính như ngừng thở, lập tức chạy tới phòng phẫu thuật gần nhất.

Lúc này Mã Hải đã được người của học viện Huyền Y Phái đưa lên bàn phẫu thuật, mấy nhân viên y tế đang cầm máu cho ông ta.

Nhìn tình trạng lúc này của ông ta thì hiển nhiên ca phẫu thuật đã bắt đầu từ 10 phút trước.

10 phút trước, Huyết Phong vẫn chưa bị chế ngự.

Những nhân viên y tế này đã cấp cứu cho người bị thương ngay dưới lưỡi đao hung tàn…

Đúng là khiến người ta kính nể.

Lâm Chính vội lấy châm bạc ra đâm mấy cái, nhưng chưa bắt mạch ngay cho Mã Hải.

Một lát sau, vẻ mặt anh trở nên vô cùng lạnh lẽo.

“Thầy, Mã Hải sao rồi? Cứu được không?”, Hùng Trưởng Bạch hỏi.

“Cứu được, nhưng… tôi phải mất ít nhất một tiếng để ổn định vết thương của ông ta”, Lâm Chính khàn giọng nói.

“Một tiếng?”.

Cả người Hùng Trưởng Bạch run rẩy, lập tức hiểu điều này có nghĩa là gì.

Lâm Chính muốn cứu Mã Hải thì phải sau một tiếng mới xử lý được nguy cơ của đảo Vong Ưu và Kỳ Lân Môn.

Nếu vậy thì sẽ có càng nhiều người mất mạng hơn.

Anh lấy điện thoại ra, gọi cho người

phụ trách của đảo Vong Ưu và Kỳ Lân Môn, để bọn họ nhanh chóng rút khỏi tông môn, đồng thời lại gửi tin nhắn cho Đông Hoàng Giáo và Cổ Phái, yêu cầu bọn họ hỏa tốc chi viện cho hai địa điểm này.

Mặc kệ.

Cứu người quan trọng hơn.

Lâm Chính đanh mặt lại, bắt đầu chữa trị cho Mã Hải.

Mọi người tập trung tinh thần, xử lý vết thương của ông ta.

Một tiếng nhanh chóng trôi qua…

Rầm!

Bàn họp rung lên.

Trịnh Nam Thiên mặc đồng phục, tức giận nhìn mọi người đang đứng trước bàn.

Ai nấy đều cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào Trịnh Nam Thiên đang nổi cơn tam bành.

“Các cậu làm ăn cái kiểu gì đấy hả? Giữa thanh thiên bạch nhật mà lại để xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy? Các cậu là bù nhìn à?”, Trịnh Nam Thiên gầm lên.

“Đại thống lĩnh, là người của giới võ đạo phá vỡ quy tắc, lúc chúng tôi phản ứng lại thì đã muộn rồi. Tôi rất xin lỗi, tôi đảm bảo sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa”, một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát, đội mũ, bước tới nói với vẻ áy náy.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện