Chương 3746
“Con đi tìm cậu Nông nói chuyện”.
“Con nói chuyện thế nào? Người ta vốn không định bỏ qua cho con mà”.
“Mẹ, có vẻ như cậu Nông rất có thế lực ở Bồ Thành. Nếu như chuyện này không giải quyết thì chúng ta không quay về được đâu”, Tô Nhu nói bằng vẻ bất lực.
“Con tưởng rời khỏi Giang Thành sẽ được an toàn, thật không ngờ ra khỏi hang sói lại bị rơi vào hang cọp…”
“Con gái à…”, Trương Tinh Vũ ôm Tô Nhu, khóc nức nở.
Đúng lúc này Lâm Chính lên tiếng: “Tô Nhu, để anh đi”.
“Lâm Chính, anh đừng làm loạn nữa”.
“Anh nói với em lần cuối đấy. Nếu như em tin anh thì chuyện này đã được giải quyết rồi. Còn nếu em không tin, mọi việc cứ để em xử lý thì hậu quá cũng sẽ do em gánh vác đấy”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Lâm Chính đã mất hết kiên nhẫn.
Hết lần này đến lần khác anh giúp đỡ Tô Nhu mà chỉ đổi lại được sự trách móc và sự không thấu hiểu. Nếu không phải anh cảm nhận được ý tốt của cô thì đời nào anh còn ở lại đây?
Tô Nhu giật mình, nhìn Lâm Chính. Không biết tại sao mà cô luôn cảm thấy Lâm Chính khá kỳ lạ. Thế nhưng cô lại không thể nói ra.
“Ý của anh là gì…Lẽ nào anh đi gặp cậu Nông sao?”
“Ừ, anh cũng có vài người bạn ở Bồ Thành. Anh muốn nhờ họ giúp đỡ. Chắc vấn đề sẽ không lớn đâu”, Lâm Chính nói.
“Cậu mà cũng có bạn. Tôi nghĩ dù có thì cũng chỉ là đám mèo mả gà đồng. Đạo đức giống y cậu thì có ích gì?”, Trương Tinh Vũ tỏ vẻ khinh thường.
Lâm Chính chẳng buồn quan tâm, chỉ nhìn Tô Nhu và đợi cô trả lời. Tô Nhu im
“Anh biết. Giờ vấn đề không phải ở anh mà ở em. Anh nói rồi, nếu em không tin anh, thì anh không đi thôi”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Em tin anh”, Lâm Chính vừa nói xong thì Tô Nhu lập tức trả lời.
Lâm Chính khá bất ngờ:“Tô Nhu, em…”
“Mẹ, thực ra con có thể nhận ra Lâm Chính luôn nỗ lực, nỗ lực tìm cách giải quyết vấn đề. Nếu đã vậy thì tại sao không tin anh ấy một lần”, Tô Nhu nói.
Thực ra cô cũng hết cách rồi. Giờ chẳng biết phải làm sao, thôi thì cố gắng hết sức vậy.
“Lâm Chính, anh thử xem. Tìn bạn của anh xem có thể xoay chuyển được không. Em sẽ tìm cách gom tiền. Nếu bạn của anh cũng hết cách thì anh tới công ty Dương Hoa ở Bồ Thành tìm em”, Tô Nhu rưng rưng nước mắt.
“Được”, Lâm Chính gật đầu, quay người rời đi. Tô Nhu lẳng lặng nhìn anh lên xe. Cô thở dài, cảm thấy bất lực và đau khổ.
Chiếc taxi chạy được tầm 20 phút thì dừng lại ở một câu lạc bộ hạng sang mà trước cửa đỗ toàn siêu xe.
“Cậu định vào đây sao. Nghe giọng của cậu thì có vẻ không giống người bản địa. Đây là chỗ tiêu tiền nhiều nhất ở Bồ Thành, bước vào phải tiêu ít nhất 100 nghìn tệ đấy. Cậu để ý”, người tài xế nhìn Lâm Chính, mỉm cười.
“Ồ”.
Lâm Chính liếc nhìn người tài xế: “Nơi này lợi hại vậy cơ à? Anh có biết ông chủ là ai không?”