Lâm Chính ngồi ở phòng làm việc đợi tầm bảy, tám phút. Tần Bách Tùng bèn gọi điện thoại tới.
“Sao rồi?”, Lâm Chính nói.
“Những người muốn xử lý Hào Tình Thế Kỷ có rất nhiều nhưng muốn nó bốc hơi thì lại rất ítngười làm được”, Tần Bách Tùng chần chừ.
“Rất ít sao? Vậy tức là vẫn có người làm được đúng không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Có ạ, hơn nữa chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể khiến Tào Uy cút khỏi Giang Thành, thậm chí là sau này không dám bước chân vào Giang Thành nửa bước”, Tần Bách Tùng nói.
Lâm Chính bất ngờ nhưng cũng cảm thấy hứng thú: “Ai mà lợi hại vậy?”
“Long Thủ…”, Tần Bách Tùng thận trọng nói ra hai từ.
“Hả?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
“Hai năm trước, đã từng có một người tới cầu xin Long Thủ chữa bệnh. Long Thủ giúp người này kiểm tra nhưng chỉ có thể làm chậm quá trình phát triển của bệnh tình chứ không trị được tân gốc. Người này bất lực rời đi. Long Thủ nói nếu thầy có thể giúp chữa bệnh cho người này thì người này nhất định sẽ ra mặt giúp thầy giải quyết rắc rối kia”, Tần Bách Tùng nói.
“Ồ, vậy đây là một cuộc giao dịch à?”, Lâm Chính chau mày.
“Không không không, thưa thầy, tôi nghĩ chắc chắn họ không có ý đó mà là họ muốn có một chút cơ hội”, Tần Bách Tùng vội vàng nói.
“Để xem họ có thật sự giúp tôi được không đã. Nếu giúp được, tôi thấy hài lòng thì sẽ ra tay. Còn nếu không giải quyết được một cách viên mãn thì đừng trách tôi”.
“Thầy yên tâm, giờ tôi sẽ gọi điện tho Long Thủ ngay”, Tần Bách Tùng vội vàng tắt máy và gọi cho Long Thủ.
Lúc này Long Thủ đang nằm trong ký túc xá xây tạm của Huyền Y Phái. Thấy điện thoại đổ chuông, ông ta run rẩy lấy máy và đưa lên tai nghe.
“Tôi biết rồi”, giọng nói đáp lại rồi một cuộc điện thoại khác được thực hiện.
…
“Thần y Long, sao ông lại gọi điện cho tôi vậy, có phương thuốc trị bệnh mới sao?”, đầu dây bên kia thể hiện rõ giọng vui mừng.
Long Thủ chỉ mấp máy môi: “Tôi không chữa được”.
“Hả?”, đầu dây bên kia tỏ rõ vẻ thất vọng.
“Nhưng điều đó không có nghĩa là không còn hi vọng”, Long Thủ nói thêm một câu.
“Thật sao?”, người này kêu lên.
“Nghe đây, từ giờ tới 12 giờ tối vẫn còn 8 tiếng đồng hồ. Nếu như ông có thể xử lý gọn Hào Tình Thế Kỷ và Tào Uy trong nửa tiếng thì có khi sẽ có một người có y thuật cao hơn tôi ra tay chữa trị cho ông. Còn nếu không được thì có lẽ trong nước cũng chẳng còn tìm được ai giỏi hơn cậu ấy đâu”, Long Thủ nói giọng khàn khàn.
Đầu dây bên kia run rẩy: “Thần y Long đang nói tới vị nào vậy?”
“Thần y Lâm ở Giang Thành, nghe qua bao giờ chưa?”
“Thần y Lâm sao? Nghe qua. Lẽ nào vị đó có y thuật cao cường hơn ông nữa sao? Theo như chúng tôi biết thì cậu ấy còn khá trẻ”, người này tỏ vẻ nghi ngờ
Cũng chính vì trẻ nên bọn họ mới không mời thần y Lâm. Long Thủ chỉ nhắm mắt một lúc rồi lên tiếng: “Tôi và cậu ấy đấu y thuật, tôi thất bại rồi. Bị phế rồi”.
Dứt lời, đầu dây bên kia không còn âm thanh gì nữa. Một lúc sau người này mới lên tiếng.
“Xin hãy thay tôi nói với thần y Lâm, trước 12 giờ chúng tôi sẽ đích thân đưa Tào Uy tới xin lỗi cậu ấy”.
Dứt lời, bên kia tắt máy. Long Thủ thở phào. Thực ra ông ta không muốn nói cho người kia biết việc mình bị đánh phế. Vì chuyện đó mất mặt quá.
Ông ta là một người ưa sĩ diện mà. Thế ông ta lại sợ không thuyết phục được người đó nên đành phải nói ra.
Giống như những gì người đó vừa đề cập tới, Lâm Chính còn trẻ quá, trẻ tới mức khiến người khác không dám tin.
“Chúc mừng ông Long Thủ, Lâm Chính sẽ thực hiện lời hữa của mình, trị bệnh cho ông”, lúc này, một người đàn ông bước vào. Đó là Hùng Trưởng Bạch.
Lúc này Long Thủ trông nhợt nhạt hơn trước đó nhiều, nói được vài câu đã lại ho khù khụ.
“Có gì mà chúc mừng. Nam Phái không còn nữa, tôi mất đi tất cả rồi”, Long Thủ lên tiếng.
“Ông định thế nào? Báo thù sao?”, Hùng Trưởng Bạch hỏi ngược lại.
“Tôi sợ là không đủ tư cách đâu”, Long Thủ lắc đầu.
“Vậy sau này ông định thế nào?”, Hùng Trưởng Bạch hỏi.
Long Thủ không nói gì, một lúc sau ông ta ngẩng đầu hỏi: “Ông nói xem, nếu Lâm Chính trị khỏi bệnh cho người đó…thì sẽ thế nào?”
Hùng Trưởng Bạch mỉm cười lắc đầu: “Ông biết rõ hơn tôi mà, bệnh tình đó không dễ gì cứu vãn được, thực tế đến tôi còn đang nghi ngờ không biết có phải ông đang gài bẫy Lâm Chính không nữa. Nếu như cậu ấy không chữa được thì phía bên đó có
đổ lỗi hết cho cậu ấy không…”
“Dù Lâm Chính có không chữa khỏi được thì cũng có thể xoa dịu được tình hình. Bên đó sẽ không vì vậy mà trách móc Lâm Chính đâu. Còn nếu Lâm Chính chữa khỏi được…”
“Tôi thấy không thể có chuyện đó, ông điên rồi…”
“Nếu cậu ấy chữa được, đổi là ông, ông sẽ làm thế nào?”, Long Thủ cắt ngang lời của Hùng Trưởng Bạch, nhìn ông ta chăm chăm.
Hùng Trưởng Bạch há hốc miệng, một lúc sau bật cười: “Nếu thật sự có chuyện thần tiên đó xảy ra thì ở lại Huyền Y Phái đi, đó chẳng phải là một lựa chọn tốt hay sao?”
Long Thủ nhắm mắt thở dài.
Cùng với cuộc điện thoại của Long Thủ, cả Giang Thành bất đầu sôi lên như chảo dầu. Tào Uy vẫn còn đang uống rượu, đánh golf trong phòng cao cấp của tòa nhà kinh doanh.
Ông ta định tối nay sẽ rời khỏi Giang Thành. Vì dù sao ông ta cũng không thuộc về nơi đây. Thế nhưng Lâm Chính đã ăn nói ngang ngược như vậy thì ông ta cũng không ngại ở lại xem thủ đoạn của anh như thế nào.
“Hi vọng cậu đừng làm tôi thất vọng, thần y Lâm”, Tào Uy hít một hơi thật sâu, đánh bóng vào lỗ.
“Thưa sếp”, lúc này một người mặc đồ đen bước vào như một cơn gió.
Tào Uy chau mày: “Có chuyện gì mà hấp tấp vậy? Sao? Phía Lâm Chính có động tĩnh gì à?”
Người mặc đồ đen do dự một lúc rồi nói nhỏ: “Thưa ông, toàn bộ các giao dịch của Hào Tình Thế Kỷ đột ngột dừng hẳn, khách hàng đòi rút hết tiền"
“Cái gì?”, Tào Uy khựng người, nhìn người mặc đồ đen: “Đang yên đang lành sao đám đó lại đòi rút tiền”.
“Tôi cũng không biết, bọn họ đang ở dưới lầu, yêu cầu lập tức được trả lại tiền”.
“Chắc chắn là do Lâm Chính giở trò”, người này lên tiếng.
“Hừ, được lắm”, Tào Uy nheo mắt, đáp lại: “Nói với bọn họ lấy lại tiền cũng được nhưng giờ tan làm, sáng mai lấy sớm”.
“Chuyện này…"
“Đi đi, Lâm Chính nói muốn chúng ta biến mất trước 12 giờ hôm nay. Coi như là cậu ta giỏi, chúng ta chỉ cần kéo dài qua được 12 giờ là thắng”, Tào Uy cười lạnh lùng.
"Đi đi”.
“Vâng”, người này vội chạy xuống lầu.
Nhưng chưa được bao lâu thì lại có một người chạy vào, hơn nữa còn cầm điện thoại trên tay.
“Thưa ông, tổng công ty gọi tới”.
“Có chuyện gì?"
“Tất cả các ngân hàng đều yêu cầu chúng ta lập tức trả hết nợ, nếu không thì sẽ tịch thu bất động sản của chúng ta, bọn họ chỉ đích danh là muốn tịch thu Hào Tình Thế Kỷ?”, người này cuống lên.
“Cái gì?”, Tào Uy sững sờ.
Đúng lúc này, có thêm không ít người cầm điện thoại chạy vào, ai ai trông cũng vô cùng sốt ruột.
“Thưa sếp, có người tới kiểm tra khu biệt thự nói là hệ thống phòng ngừa không đạt”.
“Thưa sếp, mấy tòa nhà ở khu biệt thự bị phong tỏa rồi, nói là vật liệu không đạt”.
“Sếp ơi…”
Âm thanh vang lên không ngớt. Tào Uy đứng ngây tại chỗ nhìn chăm chăm đám đông. Ông ta không biết phải nói gì. Đúng lúc này điện thoại trên bàn trà đổ chuông.
Là điện thoại của Tào Uy. Tào Uy nhìn số máy, sợ tới mức mềm nhũn người. Một lúc lâu sau mới đứng được dậy. Ông ta run rẩy, cẩn thận cầm máy lên và nghe.
“Tào Uy à, tôi biết hết chuyện rồi, xin lỗi thần y Lâm đi…”
Đầu dây bên kia là một giọng nói khàn đặc. Tào Uy nghe thấy thì như chết đi. Ông ta ớn lạnh toàn thân.
Thần y Lâm sao có thể mời được cả vị Phật Tổ này chứ. Rốt cuộc cậu ta là thần thánh phương nào vậy?