Chương 3781
Lâm Chính bừng tỉnh, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó. Chắc chắn có người khóa số của anh sau đó sử dụng chiêu trò dùng số của anh gọi cho Tô Nhu.
Chắc chắn phải là hacker tầm cỡ nào đó. Lâm Chính mặt tối sầm.
“Điện thoại của anh gọi được không?”, Tô Nhu nói bằng vẻ vô cảm.
“Không gọi được, nhưng…”
“Đủ rồi Lâm Chính”, Tô Nhu cắt ngang lời anh: “Lâm Chính, em xin lỗi anh trước. Đúng ra em không nên nghi ngờ anh. Em ngốc quá, lại đi liên tưởng anh với thần y Lâm. Em đúng là kẻ ngốc nhất trên đời”.
“Tô Nhu, anh thật sự là thần y Lâm”.
“Anh đừng có giảo biện nữa. Mặc dù em chưa từng chủ động gọi điện cho thần y Lâm nhưng em vẫn nhớ số điện thoại của anh ấy. Huống hồ, vừa nãy giọng của người trong điện thoại cũng chính là của thần y Lâm. Cứ cho là số điện thoại có vấn đề thì giọng nói cũng không thể nào giả được mà. Lẽ nào kẻ lừa đảo lại lợi hại đến thế”.
“Điều này…”
“Lâm Chính! Anh còn không thôi đi sao? Không phải em giận việc anh có là thần y Lâm hay không mà em giận vì anh lừa gạt em”.
“Anh không hề lừa em”.
“Anh vẫn cứ khăng khăng cãi lại như vậy à? Thần y Lâm vừa rồi nói với em rồi. Anh đánh bạc trên mạng, dùng tên của anh ấy mượn 2 triệu tệ. Đúng không?”
“Cái gì? Đánh bạc?”, Lâm Chính trố tròn mắt.
“Em còn không biết là anh đã học đánh bạc đấy…Anh khiến em thất vọng quá”, Tô Nhu tức giận đấm vào ngực Lâm Chính.
Lâm Chính cảm thấy rất mệt mỏi bèn chộp lấy tay của Tô Nhu và hét lên: “Đủ rồi”.
Tô Nhu run rẩy.
“Tô Nhu, em sao vậy? Sao lại đi tin một cuộc điện thoại chứ không phải tin anh? Lẽ nào em không có một chút sự tin tưởng nào dành cho anh sao?”,
Dứt lời, Tô Nhu tái mặt. Lần đầu tiên cô được thấy biểu cảm này của anh. Nhưng cô không hề nhượng bộ, chỉ bặm môi khẽ nói: “Sao lại không? Chỉ là vừa rồi em còn gọi cho người khác để xác nhận lại nữa. Lâm Chính anh đã lừa em…”
“Em tìm ai xác nhận?”, Lâm Chính hỏi.
“Mã Hải của Dương Hoa”.
“Cái…gì?”
Sau một thời gian cứu chữa, Mã Hải đã hồi phục hơn nhiều. Dù toàn thân vẫn không thể cử động, vẫn còn phải nằm trên giường như ý thức cũng đã trở lại.
Do công việc của Dương Hoa khá nhiều, cộng thêm thời gian gần đây nhiều chuyện xảy ra nên Mã Hải phải làm việc cả trong phòng bệnh, nếu không Dương Hoa sẽ bị loạn mất.
Việc phẫu thuật khiến công việc của công ty bị ứ đọng rất nhiều. Như vậy thì sao Mã Hải có thể yên tâm dưỡng thương được. Do đó Mã Hải dù không cử động được cơ thể thì vẫn cố gắng cử động mồm để điều hành công việc. Thế là tài liệu, giấy tờ được đưa tới không ít.
Vừa nãy, Mã Hải nhận được điện thoại của Tô Nhu. Đương nhiên, điện thoại do người thư ký đưa tới tận bên tai của Mã Hải.
“Em hỏi thế nào?”, Lâm Chính nhìn chăm chăm Tô Nhu.
“Còn hỏi gì nữa, đương nhiên là hỏi thẳng anh có phải là chủ tịch Lâm không rồi! Nếu anh là chủ tịch Lâm thì lẽ nào Mã Hải lại không biết. Nhưng ông ấy nói thẳng với em là anh không phải. Thậm chí ông ấy còn thề rằng vậy mà em cũng tin anh được”, Tô Nhu hừ giọng.
Còn thề cơ à…Lâm Chính cạn lời.