Chương 3788
“Tiểu Nhu, cô không cần xin lỗi, đợi lát nữa tôi sẽ giải thích cho cô”, Lâm Chính nói.
“Giải thích với tôi? Chủ tịch Lâm, anh không có gì phải giải thích mà?”, Tô Nhu hơi nghi hoặc.
Không biết vì sao cứ cảm thấy hôm nay Chủ tịch Lâm có gì đó bất thường.
Lúc này, nhóm người của Dương Hoa xông vào trong.
“Mấy người các anh mau đưa cô Tô Nhu về”, Lâm Chính nói.
“Vâng, Chủ tịch Lâm!”.
Mọi người gật đầu, lập tức bảo vệ Tô Nhu rời khỏi hiện trường.
Tô Nhu còn muốn hỏi gì đó, nhưng nhìn thế trận này, cuối cùng vẫn im lặng, đợi chuyện này kết thúc rồi lại trò chuyện đàng hoàng với Chủ tịch Lâm vậy…
Chẳng mấy chốc, nhóm người Tô Nhu rời đi.
Lâm Chính cũng quay người lại, vẻ mặt lạnh lùng hơn nhiều.
“Được rồi, người đã đi rồi, tôi cũng nên giải quyết các người rồi!”.
Anh nói xong thì nhấc tay, định ra hiệu cho ảnh ngự giế t chết đám tóc mào gà.
Đúng lúc đó, một người vội vàng hét lên: “Chủ tịch Lâm, anh không thể giết bọn tôi! Nếu không, anh sẽ phải hối hận!”.
“Hối hận?”.
Lâm Chính nhìn chằm chằm người đó, lạnh lùng hỏi: “Anh có ý gì?”.
“Chủ tịch Lâm, chúng tôi không đơn giản chỉ là bắt cóc tống tiền anh! Thực ra chúng tôi được người ta chỉ thị. Nếu anh giết chúng tôi, e rằng anh sẽ không thể tìm được người đứng sau chúng tôi nữa!”, người đó nói.
“A Lạc! Im miệng cho tôi!”, tóc mào gà biến sắc, dường như có điều kiêng dè, quát lớn với người tên A Lạc.
“Anh Adam, đã là lúc nào rồi anh còn sợ cái gì? Chẳng lẽ anh muốn tất cả chúng ta đều chết ở đây?”, A Lạc phẫn nộ nói.
Tóc mào gà ngạc nhiên, vẻ mặt thay đổi, nhìn quanh một vòng,
“Nếu đã như vậy, chúng ta nói về kẻ đứng đằng sau các người đi!”, Lâm Chính nói.
“Nếu chúng tôi nói thật, thần y Lâm có tha cho chúng tôi không?”, người tên A Lạc nghiêm túc nói.
“Các người không có tư cách mặc cả với tôi”.
“Thần y Lâm nhất quyết phải giết chúng tôi mới được?”, A Lạc quát khẽ.
“Nếu các người động vào ai khác, tôi có thể tha cho các người một mạng, nhưng các người lại động đến Tô Nhu! Tôi không khách sáo nói với các người, nếu không phải vừa rồi Tô Nhu đứng đây, tôi lo cô ấy không chịu nổi cảnh máu me thì tôi đã xé xác các người ra rồi, có hiểu không?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
Vẻ mặt A Lạc rất khó coi, không biết trả lời thế nào.
“Được rồi! A Lạc! Đừng nhiều lời với anh ta nữa! Cùng lắm thì chết thôi! Chúng ta đã dám ra tay mà còn sợ chết? Các cậu đã quên lời nói lúc trước rồi sao?”, tóc mào gà nghiến răng quát.
A Lạc không nói gì.
Những người khác cũng nhắm mắt lại, rõ ràng là đã từ bỏ việc sinh tồn.
Lâm Chính lắc đầu, cũng chẳng muốn hỏi tiếp.
Anh sẽ phái người đi điều tra kẻ đứng đằng sau bọn họ.
Còn những người này cũng không cần thiết phải tha.
Lâm Chính ra hiệu cho ảnh ngự, tỏ ý bọn họ có thể ra tay.