Chương 3793
Cô gái vừa thẹn vừa giận, muốn đứng dậy rời đi.
Nhưng cô ta vừa định đứng dậy thì bị người bên cạnh ấn xuống.
“Ngải Hồng, cô đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Hồng đường chủ để ý cô là nể mặt cô! Cô ngoan ngoãn nghe lời Hồng đường chủ đi! Sau này cô sẽ là người của bang Hắc Sa chúng tôi! Nếu không, hôm nay không những Hồng đường chủ chơi cô mà e rằng sau khi anh ấy chơi xong bọn tôi cũng được chia phần đấy!”, người bên cạnh cười híp mắt khuyên nhủ.
Gã vừa dứt lời, đám người xung quanh hùa theo cười to.
Cô gái cúi đầu, phẫn hận không thôi, lại vô cùng tuyệt vọng.
Lâm Chính ở bên này đi tới, nhìn cô gái, ánh mắt ngạc nhiên.
“Ngải Hồng?”.
Lâm Chính không ngờ mình lại tìm được Ngải Hồng ở trong tình huống thế này.
Anh đứng dậy, đi về phía Ngải Hồng.
“Này! Anh đẹp trai! Anh làm gì vậy? Đừng có làm bừa! Đó là anh Hồng của Hắc Sa! Anh muốn chết à?”, người phụ nữ bên cạnh thấy vậy vội vàng nhỏ giọng khuyên can.
Nhưng vô dụng.
Ngải Hồng không lên tiếng.
Anh Hồng đã không nhẫn nại được nữa, xông tới tóm lấy tay Ngải Hồng, muốn kéo cô ta tới.
“Chờ đã!”.
Lúc này, Lâm Chính nắm lấy cổ tay anh Hồng, quát khẽ một tiếng.
Hành động này quả thật đã dọa sợ tất cả mọi
Người này là ai?
Thật to gan! Dám chọc giận anh Hồng?
Anh ta muốn đối đầu với Hắc Sa sao?
“Thằng khốn ở đâu ra, định lo chuyện bao đồng? Sao, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân?”, vẻ mặt anh Hồng lạnh đi, giãy tay khỏi tay Lâm Chính, trở tay định tát vào mặt anh: “Cho mày lo chuyện bao đồng này!”.
Nhưng… tay tát còn chưa tới nơi, Lâm Chính đã đưa tay giữ chặt cổ tay anh Hồng.
Bàn tay to lớn đứng khựng lại.
Anh Hồng kinh ngạc, tiếp tục dùng sức, nhưng cố thế nào cũng không tiến thêm được nữa…
“Người luyện võ? Nhưng thế thì đã sao? Mày không nể mặt tao, tao sẽ cho mày chết!”, anh Hồng quát khẽ: “Xông lên hết cho tao!”.
“Vâng!”.
Người của Hắc Sa ở xung quanh nhào tới.
“Đợi đã! Anh Hồng, tôi có lời muốn nói với anh”, Lâm Chính nói.
“Tao không muốn nghe mày dài dòng!”.
“Anh thật sự muốn ra tay?”.
“Con mẹ mày, bớt lải nhải với tao!”, anh Hồng hoàn toàn không nhẫn nại được, lại đạp cho Lâm Chính một đạp.
Người xung quanh cũng chạy lên, nhào về phía Lâm Chính.