Cậu chủ Lôi và những người khác đứng bật dậy.
Lâm Chính cũng kinh ngạc, nhìn qua đó.
Lâm Tử Ngữ dìu Tô Tiểu Khuynh chạy vào.
Hai cô gái lảo đảo, vô cùng chật vật.
Gương mặt trắng nõn của Tô Tiểu Khuynh còn có dấu tay, hai mắt cô ấy ngấn nước, vô cùng ấm ức, bộ dạng vô cùng sợ hãi.
Lâm Tử Ngữ cũng không tốt hơn, tóc tai rối bời, khóe miệng chảy máu, giống như bị ai đánh.
“Chuyện gì vậy?”.
Quý Hào bùng nổ.
Cậu ta luôn rất thích Lâm Tử Ngữ, sao có thể chịu nổi khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta.
“Ai bắt nạt các cậu?”.
“Tiểu Khuynh, chuyện gì vậy?”.
Mấy người họ đều tiến tới.
Lúc này, ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân dày đặc và dồn dập.
Cuối cùng, mấy người mặc áo màu đen đi vào.
“Các người làm gì vậy?”.
Cậu chủ Lôi tiến lên, đứng trước mọi người, quát hỏi.
“Hai con bé này đi cùng bọn mày sao?”, tên hói cao to đi đầu hỏi cậu chủ Lôi.
“Đi cùng với bọn tôi đấy thì sao? Tôi nói cho anh biết, đây là Karaoke Đế Cung, bố tôi quen với quản lý ở đây, tốt nhất các người đừng làm bậy, nếu không một cú điện thoại của tôi sẽ tiễn tất cả các anh xuống sông cho cá ăn!”, cậu chủ Lôi tức giận quát.
“Bố cậu là ai?”.
Một người đàn ông trung niên hơi béo ở phía sau tên hói đi tới, hỏi.
“Lôi Phú Quý! Biết nhà máy điện tử Phú Quý không? Đó là bố tôi mở đấy!”, cậu chủ Lôi liếc nhìn người đó, ngạo nghễ nói.
“Ồ? Tôi cứ tưởng là ai, hóa ra là con dế chũi Lôi Phú Quý? Nhưng tôi không nhớ tôi quen với bố cậu”, người đàn ông trung niên thản nhiên nói.
Nghe vậy, cậu chủ Lôi biến sắc: “Ông… ông là quản lý Trình?”.
“Cái gì? Ông ấy là quản lý Trình của Karaoke Đế Cung?”.
“Chuyện này là sao?”.
Mọi người sửng sốt.
“Quản lý Trình, a… hai người bạn của tôi làm sao? Sao lại kinh động đến ông vậy?”, cậu chủ Lôi run rẩy một lúc, vội cười trừ, hỏi.
Thật ra cậu ta không biết Karaoke Đế Cung có thế lực gì, nhưng cậu ta biết rõ mình không thể dây vào được. Quản lý Trình nói đúng, nhà họ Lôi bọn họ chỉ nhiều tiền, nếu nói về quan hệ thì sao có thể bằng Đế Cung? Người ta không nể mặt bố cậu ta, cậu ta cũng không dám tức giận.
“Hai đứa này là bạn của các người đúng không?”, quản lý Trình liếc nhìn Tô Tiểu Khuynh và Lâm Tử Ngữ.
“Phải…”.
“Bạn học các người làm người khác bị thương! Thế này, các người đừng xía vào, làm gì thì làm, giao hai đứa nó cho bọn tao, Đế Cung bọn tao sẽ trừng trị bọn nó thích đáng”, quản lý Trình nói.
“Chuyện này… Quản lý Trình, bọn họ chỉ là hai cô gái, sao lại làm người khác bị thương? Trong chuyện này… có phải có hiểu lầm gì không?”, cậu chủ Lôi đánh liều, cười trừ hỏi.
Nhưng vừa nói xong, quản lý Trình lại tát cậu ta một cái.
Bốp!
Tiếng động to rõ vang lên.
Cậu chủ Lôi bị đánh choáng váng, mắt nổ đom đóm.
“A?”.
Những người khác sợ đến mức da đầu tê rần.
“Đồ chó! Một đám nhóc con cũng dám nói chuyện với tao? Bọn mày là cái thá gì? Tao thấy bọn mày còn nhỏ nên mới nói chuyện nhẹ nhàng với bọn mày, chọc vào tao, tao ném bọn mày ra đường hết! Cút đi hết cho tao! Đưa người đi!”, quản lý Trình quát lên, không muốn quan tâm đến đám người cậu chủ Lôi nữa, phất tay, sau đó rời khỏi phòng.
Gã cao to đầu hói và đám đàn em lập tức ra tay.
Mọi người run rẩy, nào dám ngăn cản.
“Đợi đã!”.
Cuối cùng, Lâm Chính ngồi trên ghế sofa lên tiếng.
“Anh rể!”.
Tô Tiểu Khuynh bổ nhào vào lòng Lâm Chính, run lẩy bẩy ôm chặt lấy anh.
Lâm Chính liếc nhìn dấu tay trên má Tô Tiểu Khuynh, hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa: “Đau không?”.
“Ưm…”, Tô Tiểu Khuynh mím chặt môi, nước mắt rơi xuống từ khóe mắt.
“Yên tâm, có anh rể ở đây”.
Lâm Chính cười nói.
“Thằng khốn kia, mày dám lo chuyện bao đồng? Có tin tao ném mày ra ngoài không?”.
Gã cao to đầu hói gào lên, sau đó định xông tới cướp người.
Một giây sau.
Vù!
Lâm Chính đột nhiên đạp chân ra.
Gã cao to không kịp đề phòng, bị đạp bay đi, ngã mạnh xuống đất, ôm bụng mãi không đứng lên được.
“Hả?”.
Quản lý Trình vừa định ra ngoài nhíu mày, liếc nhìn Lâm Chính.
“Cậu là ai?”.
“Kẻ nào đánh em vợ tôi?”, Lâm Chính hỏi.
“Cậu chủ nhỏ đánh đấy, sao hả? Cậu không phục à?”, quản lý Trình khẽ cười hỏi.
“Vậy thì bảo cậu chủ nhỏ đến gặp tôi đi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Ha ha…”, quản lý Trình bật cười, sau đó nhìn chằm chằm Lâm Chính, cười nhạt nói: “Nhóc con, cậu còn trẻ quá, không
biết cách đối nhân xử thế. Cậu tưởng tôi đang bắt nạt các cậu sao? Sai rồi, tôi đang bảo vệ các cậu! Dù sao các cậu cũng là khách của Đế Cung chúng tôi, sao tôi lại vô duyên vô cớ gây sự với các cậu được?”.
“Thế là sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Em vợ cậu đã được cậu chủ nhỏ nhắm trúng, cậu chủ nhỏ muốn mời cô ta vào phòng uống rượu, kết quả em vợ cậu lại tát cậu chủ nhỏ. Nhóc, cậu có biết cậu chủ nhỏ là ai không? Ngay cả ông chủ chúng tôi cũng không dám đắc tội! Em vợ cậu sao có thể dây vào được… Nếu tôi không dẫn hai người này đến chỗ cậu chủ nhỏ chơi một đêm, tôi sợ tối nay mấy người các cậu đều sẽ bốc hơi khỏi thế gian! Tôi đang cứu các cậu đấy! Hiểu chưa?”.
Vừa nói xong, mấy người đám cậu chủ Lôi sợ đến mức mặt trắng bệch.
Ngay cả ông chủ của Karaoke Đế Cung cũng không dám đắc tội, đây là sự tồn tại cấp bậc nào…
“Nói vậy là… tôi còn phải cảm ơn ông?”, Lâm Chính hỏi lại.
“Không cần khách sáo, các cậu chỉ cần phối hợp với tôi là được, sáng mai tôi sẽ đưa hai người họ về nhà an toàn. Các cậu muốn làm gì thì làm đi, hiểu chưa? Đừng gây thêm phiền phức cho tôi nữa!”, quản lý lạnh lùng nói, sai người sang bắt người.
“Nhưng nếu tôi không giao các cô ấy ra thì sao?”.
Lâm Chính đột nhiên nói một câu.
Mọi người nghe vậy đều sững sờ.
“Người trẻ tuổi, cậu đừng có rượu mời không uống, uống rượu phạt!”, quản lý Trình nổi giận.
“Câu nói này tôi trả lại cho ông, mau đi gọi cậu chủ nhỏ đó tới đây đi, bảo cậu ta quỳ xuống trước mặt em vợ tôi và bạn của cô ấy, xin lỗi hai người họ. Nếu không, tôi sẽ khiến cậu ta tối nay không thể rời khỏi Giang Thành”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Lời nói bá đạo đến thế nào.
Lâm Tử Ngữ nhìn Lâm Chính với ánh mắt tràn đầy sùng bái.
Tô Tiểu Khuynh thì vô cùng lo lắng.
Mặc dù cô ấy còn nhỏ tuổi, nhưng cô ấy không ngốc.
Anh rể nhìn như có chút quan hệ, nhưng sao có thể là đối thủ của loại người này…
Đám cậu chủ Lôi càng không tin.
“Khoác lác”.
“Lúc nào rồi mà còn giả ngầu?”.
“Tên ngốc!”.
Mấy người họ lầm bầm, đầy vẻ khinh thường.
Quản lý Trình lại bật cười thành tiếng.
“Xem ra tôi gặp phải một kẻ lỗ mãng rồi”, ông ta lắc đầu, thản nhiên nói: “Kéo tên lỗ mãng này đến nhà vệ sinh đánh một trận, đưa hai người kia đến phòng của cậu chủ nhỏ, động tác nhẹ một chút, đừng ảnh hưởng đến việc kinh doanh”.
“Vâng, quản lý Trình!”.
Đám đàn em gật đầu đáp, sau đó ùa lên.
“A?”.
Đám cậu chủ Lôi biến sắc.
“Anh rể!”.
“Anh rể Lâm, cẩn thận!”.
Hai cô gái sợ đến mức trốn trong lòng Lâm Chính run rẩy, sợ hãi nhìn mấy gã cao to đi về phía mình.
Lâm Chính không nói tiếng nào, bất động như núi.
Đúng lúc đó, bỗng một người vội vàng chạy vào phòng, hô lên.
“Sao lại nhiều người như vậy… Chủ tịch Lâm! Chủ tịch Lâm! Cậu ở trong đó sao?”.
Giọng nói này vừa vang lên, quản lý Trình nghiêng đầu nhìn sang, lập tức sửng sốt.
“Ông… Ông chủ Tào?”.