Chương 3797
“Tôi thấy như vậy là đủ rồi, nếu không, nể mặt nhiều hơn thì các người lại không gánh nổi”.
“Ồ? Hình như cậu có chút hiểu lầm về bang Hắc Sa chúng tôi?”, Phong phó bang chủ cảm thấy kỳ lạ, hỏi.
“Không có hiểu lầm gì cả”.
“Vậy hôm nay e là cậu sẽ khó mà rời khỏi đây”.
“Thế thì chưa chắc”.
Lâm Chính thản nhiên nói, gỡ mũ xuống.
Trong nháy mắt, người xung quanh đều nín thở.
“Chủ… Chủ tịch Lâm?”, Phong phó bang chủ cũng sửng sốt.
“Ngải Hồng là em gái tôi, tôi nghe nói em gái tôi ở đây nên đến tìm cô ấy, ai ngờ Hồng đường chủ lại đánh em gái tôi thế này, còn định ra tay với tôi. Phong phó bang chủ, bây giờ không phải là tôi không để bang Hắc Sa các người vào mắt, mà là có vẻ như bang Hắc Sa các người không để tôi vào trong mắt!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Ngải Hồng ngẩn ngơ.
Còn Hồng đường chủ thì đã hoàn toàn tuyệt vọng .
Ai mà ngờ được người đội mũ lưỡi trai này lại là Chủ tịch Lâm của Dương Hoa?
Quán bar im lặng như tờ. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía người này với vẻ không dám tin.
Lông mày quắc thước, khí chất ngời ngời toát lên vẻ đẹp như thiên thần. Người này không phải là thần y Lâm thì là ai? Đó là khuôn mặt thương hiệu luôn khiến người khác phải ghen tị mà.
“Đúng là thần y Lâm thật rồi”.
“Ôi trời, sao thần y Lâm lại ở đây chứ?”
“Chuyện gì vậy?”
Tất cả đều há mồm trợn mắt, tim muốn rớt ra ngoài. Tình huống xoay chuyển đột ngột khiến đám đông khó mà chấp nhận được.
“Hóa…hóa ra là chủ tịch Lâm”, Phong phó bang chủ bừng tỉnh, nín thở để giữ bình tĩnh.
“Chủ tịch
“Đó là chuyện của các ông, tôi không tham gia. Phải rồi. Chúng tôi cũng nên rời đi rồi”, Lâm Chính thản nhiên nói. Anh cũng không muốn ở lại lâu.
Thế nhưng Phonng phó bang chủ vội ngăn lại: “Ấy ấy chủ tịch Lâm, xin dừng bước”.
“Còn chuyện gì sao?”
“Chủ tịch Lâm tới Bồ Thành, bang Hắc Sha cũng được coi là chủ nhà mà, sao có thể không thể hiện tình hữu nghị được chứ. Chúng tôi đã sớm muốn mời cậu một ly rồi. Mong cậu nể mặt. Lát nữa chúng tôi làm chủ nhà tiếp đãi cẩn thận chủ tịch Lâm nhé”, Phong phó bang chủ mỉm cười.
“Cảm ơn! Có điều giờ tôi còn chút việc, để ngày khác đi”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Ngày khác sao? Chủ tịch Lâm, bang Hắc Sa chúng tôi cũng rất nể mặt cậu vậy mà cậu không thể nể mặt chúng tôi sao”, Phong phó bang chủ tỏ ra không hài lòng.
“Ăn cơm uống trà thôi mà, hà tất phải vội như vậy?”, Lâm Chính nhìn chăm chăm ông ta.
Phong phó bang chủ giật mình, sau đó gật đầu mỉm cười: “Thôi được, nếu đã vậy thì chúng tôi đợi điện thoại của cậu. Lúc nào cậu rảnh thì nhớ đừng quên nhé”.
“Yên tâm đi”, Lâm Chính thản nhiên nói sau đó kéo Ngải Hồng ra ngoài.