Chương 3803
Còn về thủ đoạn của đội Thiên kHải thì sớm đã được truyền khắp giới võ đạo rồi. Do Lâm Chính có quá nhiều rắc rối ở Bồ Thành nên chưa kịp để tâm.
Hóa ra ba ngày trước, đội Thiên KHải đã tiêu diệt một thế lực bất kham. Đó là Nhật Nguyệt Thần Tông.
Thế lực ẩn thế này có thể sánh ngang với Đông Hoàng Giáo và Cổ Phái. Nhật Nguyệt Thần Tông đã tồn tại 180 năm rồi và cũng là một thế lực lầu đời, địa bàn nằm ở dãi núi phía Bắc, có mối quan hệ hùng hậu, phủ khắp cả nước. Thiên tài trong thần tông nhiều vô số kể.
Cấp trên của Thiên Khải đã yêu cầu bọn họ ngăn chặn việc đàn áp của Nhật Nguyệt Thần Tông. Bởi vì trong một tháng ngắn ngủi thôi mà tông môn này đã tiêu diệt tới 16 tông môn khác, kết nạp thêm 37 gia tộc, tạo ra sự hỗn loạn và đổ máu kinh khủng.
Nếu như Nhật Nguyệt Thần Thông nghe lời đội Thiên Khải, dừng hành động của mình thì chẳng có gì xảy ra. Thế nhưng…bọn họ lại từ chối.
Rõ ràng là họ coi thường đội Thiên Khải. Thế là đội Thiên Khải phải ra tay.
Vào một buổi sáng ba ngày trước, đội Thiên Khải bắt đầu dùng vũ lực. Họ không hề khoa trương, chỉ một hành động…
Giết! Giết từ sáng tới tối. Cả Nhật Nguyệt Thần Tông không còn chừa một ai, tất cả đều bị giết chết. Nhật Nguyệt Thần Tông đã biến mất như thế.
Chuyện này đã được truyền đi khắp thành phố rồi. Đó là các vị lão làng đã cố gắng kìm hãm bớt tin tức lại, nếu không thì sức ảnh hưởng sẽ còn kinh khủng hơn nhiều.
Cũng từ sau chuyện này mà bất kỳ ai nghe thấy hai từ “Thiên Khải” cũng đều cảm thấy sợ hãi. Đến cả Nhật Nguyệt Thần Tông còn bị họ tiêu diệt thì bọn họ là gì chứ?
Chẳng trách Tào Tùng Dương, Nguyên Tinh nghe thấy họ tìm Lâm Chính thì lại tỏ ra sợ hãi như vậy.
Dù Dương Hoa của Lâm Chính vô cùng hùng mạnh nhưng nếu gây sự với Thiên Khải thì chắc cũng sẽ không thoát khỏi kết cục như Nhật Nguyệt Thần Tông. Lâm Chính chau mày, suy nghĩ.
Thiên Khải mặc dù đáng sợ nhưng nếu không làm chuyện gì quá đáng thì
Đúng lúc này một giọng nói khàn khàn vang lên: “Thần y Lâm, sao lại không chịu gặp chúng tôi?”
Lâm Chính giật mình, vội ngẩng đầu thì nhìn thấy ba bóng hình xuất hiện trước mặt từ khi nào. Tất cả họ đều mặc đồ đen, đeo mặt nạ. Trên mỗi tấm mặt nạ đều có một vết kiếm, sau lớp mặt nạ là những đôi mắt lạnh như băng.
Đội phán quyết Thiên Khải. Lâm Chính tỏ ra cảnh giác.
Quả nhiên đáng sợ. Họ đã tiếp cận Lâm Chính mà không hề bị phát hiện.
Đến Lâm Chính mà còn không cảm nhận được. Lúc những người này xuất hiện, ảnh ngự cũng rút kiếm ra chĩa về phía họ.
Mặc dù ảnh ngự mạnh nhưng có lẽ cũng không làm gì được đội Thiên Khải.
“Dừng tay lại”, Lâm Chính trầm giọng. Ảnh ngự thu kiếm về, lập tức rút lui.
Đội Thiên Khải đứng bất động, thản nhiên nhìn Lâm Chính.
“Các vị, chúng tôi có hơi mạo phạm, mong lượng thứ. Mời ngồi”, Lâm Chính đứng dậy nói.
“Không cần. Thần y Lâm, lần này chúng tôi tới đây là vì nhận được thông tin cậu đang tiến hành tàn sát quá độ ở Bồ Thành, hơn nữa còn có ý đồthôn tính các thế lực khác. Giờ chúng tôi sẽ tiến hành điều tra toàn bộ về cậu trong thời gian cậu ở Bồ Thành vừa rồi. Hi vọng cậu phối hợp”.
“Có người báo tin sao?”, Lâm Chính chau mày: “Ai vậy?”
“Không thể tiết lộ! Thần y Lâm, giờ chỉ có chúng tôi hỏi cậu, cậu không được hỏi chúng tôi. Ngoài ra, cậu cũng không được giấu diếm bất cứ điều gì. Nếu không hậu quả cậu tự chịu trách nhiệm”.
Người đàn ông đứng đầu tiên lên tiếng: “3h chiều ngày 15 cậu ở đâu?”
“Biệt thự nhà họ Nông”, Lâm Chính nói.