Chương 3836
Có lẽ anh chưa từng nghĩ rằng tính mạng của mình lại bị mấy viên đạn đe dọa.
Anh đúng là sơ suất, quên mất còn có Phong Nghiêm…
Anh vốn dùng ông ta làm mồi để câu đội phán quyết Thiên Khải, nhưng không ngờ bản thân anh cũng suýt trở thành thức ăn trong miệng cá.
Ngày hôm sau, cuối cùng Lâm Chính cũng được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, nằm trong phòng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Toàn thân anh băng bó như một cái bánh chưng, sắc mặt trắng bệch, vô cùng yếu ớt.
Nhưng cũng may anh có cơ thể đặc biệt, hồi phục rất nhanh, mới ra khỏi phòng phẫu thuật chưa được bao lâu đã có thể xuống giường đi lại.
“Long Thủ! Long Thủ!”.
Lâm Chính uống thuốc xong liền lớn tiếng gọi mấy câu.
Long Thủ ở bên ngoài chạy ngay vào.
“Thầy”, Long Thủ cung kính nói.
“Những người kia đâu?”, Lâm Chính nhỏ giọng hỏi.
“Giam hết lại rồi, nhưng độc trên người bọn họ… hình như đã phát tác, ai nấy đau đớn không thiết sống…”, Long Thủ đáp.
Lâm Chính nghe thấy thế, lập tức lấy giấy bút ở trên bàn, viết một phương thuốc đưa cho ông ta.
“Bốc thuốc theo đơn này cho bọn họ uống, có thể làm giảm độc lực”.
“Vâng”.
Long Thủ gật đầu, vội vàng chạy đi.
Lâm Chính thở hắt ra, nằm xuống ghế nghỉ ngơi một lát.
Bắt được đội phán quyết Thiên Khải có thể nói là đã giải quyết được mối họa
Nhưng… mọi chuyện vẫn chưa chấm dứt.
Rè rè…
Đúng lúc này có người gọi tới.
Là Nguyên Tinh.
Lâm Chính lập tức ấn nút nghe.
“Giáo chủ!”.
“Tình hình sao rồi?”, Lâm Chính vội hỏi.
“Cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã đến Nam Thành”.
“Nam Thành? Địa bàn của Từ Thiên? Nói vậy là bà ta chỉ còn cách Giang Thành một tiếng nữa sao?”, Lâm Chính đanh giọng hỏi.
“Phải… Giáo chủ, làm sao bây giờ? Chuyện bên phía Bồ Thành cậu đã giải quyết xong chưa?”, Nguyên Tinh vội hỏi.
“Cũng coi như thuận lợi, nhưng tôi… không thể chiến đấu được nữa”.
“Hả? Vậy… vậy phải làm sao đây? Chỉ có cậu mới có thể đánh tay đôi với cốc chủ Hồng Nhan Cốc. Nếu chúng ta liên thủ thì may ra có thể tạm thời ngăn cản bà ta. Nếu cậu không chiến đấu được, dựa vào mấy người chúng tôi thì chỉ đỡ được mấy chiêu của bà ta thôi…”, Nguyên Tinh có chút lo lắng.
“Đừng lo, tôi có cách! Ông lập tức dỡ bỏ toàn bộ phòng ngự dọc đường, để cốc chủ Hồng Nhan Cốc tiến vào Giang Thành”, Lâm Chính nhỏ giọng nói.