Chương 3888
Nhưng anh ta vẫn cố chịu đựng, sắc mặt trắng bệch, run rẩy nói: “Không… không phải… Tôi… tôi đúng là người của Cô Phong… Tôi không lừa cô… Tôi… tôi chỉ đến tìm cô theo lệnh treo thưởng mà Cô Phong đưa ra, cô gái, xin cô hãy tha mạng cho tôi…”
“Cô Phong và tôi không thù không oán, tại sao bọn họ lại treo thưởng giết tôi chứ? Cậu không cảm thấy chuyện này quá nực cười sao?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc lạnh lùng nói.
“Cô gái, trên đời này không có gì gọi là ơn thù thực sự, mà chỉ có lợi ích thôi. Phong chủ Cô Phong thấy cô và thần y Lâm giết chóc nhau ở Giang Thành, nên muốn thừa nước đục thả câu, hạ gục cả cô lẫn thần y Lâm. Ông ta vừa muốn lấy đạo trường sinh của cô lại vừa muốn y thuật tuyệt thế của thần y Lâm. Chắc cô cũng biết Cô Phong là liên minh do mấy thế lực cấu thành chứ? Thế nên phong chủ Cô Phong đã ra lệnh treo thưởng này, những người bên dưới ai có thể lấy được đầu của cô và thần y Lâm, thì sẽ nhận được vô số lợi ích”, người kia run rẩy đáp.
“Cái gì?”.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc nổi trận lôi đình, hai mắt đỏ ngầu.
“Phong chủ Cô Phong nói, tuy các cô vẫn đang giằng co, nhưng lúc này dù giết thần y Lâm hay giết cô, thì các cô cũng sẽ nghĩ là đối phương làm. Nếu để các cô tiếp tục đấu nhau thì chắc chắn sẽ lưỡng bại câu thương, nhưng phong chủ hi vọng có thể đẩy nhanh quá trình này, nên đã hạ lệnh treo thưởng… Cô gái… À không, cốc chủ đại nhân, tôi đã nói hết mọi chuyện cho cô biết rồi, xin cô hãy tha cho tôi, xin cô hãy tha cho tôi…”, người kia vừa khóc vừa nói.
“Chết tiệt!”.
Lồng ngực cốc chủ Hồng Nhan Cốc như muốn nổ tung.
Lần này thì bà ta không còn nghi ngờ gì nữa.
Dù sao thì
Tuy người dân tưởng bà ta là nữ chính của “Chiến Hổ 2”, nhưng vẫn có rất nhiều người biết bà ta là ai.
Đây là một trận long tranh hổ đấu.
Kiểu gì chẳng có người muốn làm ngư ông đắc lợi, thừa nước đục thả câu.
“Thú vị, thú vị lắm”.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc cố gắng kìm nén sự tức giận trong lòng, nhìn người kia chằm chằm, lạnh lùng nói: “Nói cho tôi biết, hiện giờ người của Cô Phong đang ở đâu? Phong chủ của các cậu… hiện đang ở đâu?”.
“Đều… đều ở Giang Thành, nhưng cụ thể ở đâu thì tôi… tôi cũng không rõ lắm”, người kia run rẩy đáp.
“Khốn kiếp!”.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc nổi giận, lập tức giơ chưởng lên định đánh chết người kia.
Người kia cuống quýt kêu lên: “Đừng giết tôi! Đừng giết tôi! Tôi nói! Tôi nói!”.
“Bọn họ ở đâu?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc quát.
“Cốc chủ đại nhân, tôi không biết vị trí cụ thể, nhưng người liên lạc với tôi đang ở sơn trang Tuệ Nguyên…”, người kia khóc nói.
“Sơn trang Tuệ Nguyên? Hừ, tốt lắm!”.
Ánh mắt cốc chủ Hồng Nhan Cốc lạnh lùng, trầm giọng nói: “Bây giờ tôi sẽ đến sơn trang Tuệ Nguyên một mẻ tóm hết lũ ô hợp này, khiến bọn chúng có đi mà không có về!”.
Bà ta nói xong liền tung một chưởng đánh vào lồng ngực người kia không chút do dự.
Lồng ngực người kia lập tức lõm xuống, miệng phun ra máu tươi, mất mạng tại chỗ.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc tung người nhảy qua tòa nhà cao tầng, bay về ban công phòng mình.
Bà ta cầm đồ nghề trên bàn lên, bắt đầu dịch dung.