Chương 3897
“Có chúng tôi!”.
“Bày kiếm trận!”, ông Hầu quát.
Mọi người lập tức bày kiếm trận, lấy cốc chủ Hồng Nhan Cốc làm trung tâm.
“Ông Hầu, để sơn trang Kim Thạch tôi trợ trận cho ông!”, Nguyên Kim Thạch hét lớn, sau đó đích thân dẫn các tinh nhuệ lao xuống trợ trận.
“Cả Bằng Tông tôi nữa!”.
“Cả Liên Vân Giáo tôi nữa!”.
“Lần này phải khiến yêu nữ này có đi mà không có về!”.
Mọi người kêu lên, đồng loạt xông tới.
Cả đại sảnh lấp loáng ánh kiếm.
Nhưng cốc chủ Hồng Nhan Cốc vẫn không chút sợ hãi, ngược lại còn cười lớn.
“Nào nào! Lại đây! Ha ha ha, để tôi xem đám ô hợp này còn có bản lĩnh gì! Ha ha ha!”.
“Vậy thì cho bà thấy bản lĩnh của chúng tôi!”.
Ông Hầu lạnh lùng hừ một tiếng, vung tay lên.
Vèo!
Thất Tuyệt Kiếm Cô Phong đồng thời ra tay, gộp lại phải lên tới mấy nghìn loại kiếm quang, chém về phía cốc chủ Hồng Nhan Cốc như máy nghiền thịt.
Nhưng cốc chủ Hồng Nhan Cốc vẫn đứng bất động tại chỗ, mặc cho kiếm quang chém vào người.
Keng! Keng! Keng!
Rất nhiều âm thanh lanh lảnh vang lên.
Chỉ thấy lưỡi kiếm sắc của mọi người chém vào người cốc chủ Hồng Nhan Cốc, nhưng không thể làm xước chút da nào…
“Chỉ vậy thôi sao?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc cười hỏi.
“Chưa hết đâu”.
Ông Hầu bỗng nói.
“Hử?”.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn.
Lúc này bà ta mới phát hiện
Bà ta biến sắc: “Đây là…”
“Đây là chí bảo của Cô Phong tôi! Khốn Kim Thừng!”, Hầu gia cười khẩy: “Bây giờ thì bà không thoát được nữa rồi!”.
Đương nhiên cốc chủ Hồng Nhan Cốc cũng từng nghe nói tới đại danh của Khốn Kim Thừng.
Đây là bảo bối thuộc sở hữu của phong chủ Cô Phong.
Nghe nói một khi bị sợi dây thừng này trói thì dao chém không đứt, lửa đốt không cháy, cho dù dùng các loại kĩ thuật hiện đại cũng không thể cởi được, là bảo bối hiếm có còn lưu truyền từ thời cổ đại đến bây giờ.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc không ngờ phong chủ lại giao món bảo bối này cho ông Hầu.
“Phong chủ hạ lệnh cho chúng tôi đến Giang Thành đối phó với cốc chủ Hồng Nhan Cốc và thần y Lâm. Hai người các bà đều là những nhân vật đứng đầu đương thời, nếu không có mấy món pháp bảo bên người thì ứng phó sao được?”, ông Hầu cười khẩy nói.