Chương 3910
“Triệu Hàm, Hồng Tụ, Triệu Nguyệt, Ngưng Hương…đám phản bội các ngươi sẽ phải chết ngay bây giờ, sau đó tôi sẽ hút não của các người để các người biết thế nào là kết cục của việc phản bội cốc chủ”, cốc chủ gầm lên và lao về phía Triệu Hàm.
Triệu Hàm bặm môi, vung kiếm. Thế nhưng thanh kiếm vừa được giơ lên thì. Luồng khí tức khủng khiếp của cốc chủ đã khiến thanh kiếm gãy tan tành.
“Hả?”, Triệu Hàm tái mặt, lập tức lùi lại. Cô ta căn bản không thể chống lại được đòn tấn công. Cốc chủ nhân cơ hội lao tới siết cổ Triệu Hàm. Năm ngón tay của bà ta giống như năm con dao sắc bén và có thể cắt cổ Triệu Hàm ra làm nhiều mảnh bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này…Vụt! Một bóng hình từ phía sau Triệu Hàm nhảy lên ngay trước mặt cô ta, chộp lấy cổ tay của cốc chủ. Cốc chủ khẽ giật mình, ngẩng đầu lên nhìn.
“Thần y Lâm?”, bà ta thất thanh.
Rầm! Lâm Chính đạp bay bà ta. Cốc chủ bay bật ra sau, ngã ra sườn núi.
“Thần y Lâm?”, Triệu Hàm mừng lắm, nhìn anh như nhìn thấy một thiên thần.
Những người có mặt cũng thở phào. Thần y Lâm có mặt thì bọn họ không còn gì phải lo lắng nữa.
“Cốc chủ đại nhân, tại sao còn cố chấp thế? Bà không chạy thoát được đâu”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Thần y Lâm, cậu lợi hại lắm, mua chuộc người của Hồng Nhan Cốc, rồi lại gài ra cái bẫy này để hại tôi. Xem ra cậu muốn tiêu diệt Hồng Nhan Cốc bằng được rồi”, cốc chủ lau máu ở khóe miệng, từ từ đứng dậy, cười dữ dằn.
“Chúng ta vốn là kẻ thù không đội trời chung. Tôi không giết bà thì bà cũng đâu có tha cho tôi. Đáng tiếc, hôm nay bà thua rồi”, Lâm Chính nói.
“Thua sao? Chưa chắc! Thần y Lâm, mặc dù tôi bị thương nặng nhưng với tình hình hiện tại của cậu lúc này thì cũng chẳng tốt đẹp hơn tôi bao nhiêu. Trước đó cậu cũng bị thương, trong một ngày sao có thể bình phục được. Tôi khâm phục dũng
“Tôi không hi vọng bọn họ sẽ giết được bà, chỉ cần họ chặn được bà lại thôi. Bởi vì, tôi, sẽ đích thân giải quyết bà”, Lâm Chính nói.
“Vậy thì cứ thứ xem”, cốc chủ gầm lên, đột nhiên lao về phía Lâm Chính.
Một bàn tay như hình cây đao bổ về phía cổ anh. Đó là bà ta còn đang bị thương nặng, vậy mà sức mạnh vẫn vô cùng khủng khiếp. Đây chắc chắn là đòn để lấy mạng anh.
Bỗng nhiên…
Rầm! Một âm thanh nặng nề vang lên.
Lâm Chính loạng choạng. Đòn tấn công chém xuống cổ anh của Hồng Nhan Cốc không hề gây ảnh hưởng chút nào đến anh hết…
“Cái gì?”, cốc chủ sững sờ.
“Thế thôi à?”, Lâm Chính khẽ ngước đầu, lạnh lùng nhìn cốc chủ.
“Cơ thể võ thần sao?”, cốc chủ tái mặt, lập tức ý thức được điều gì đó. Bà ta lùi lại, giữ khoảng cách với Lâm Chính. Nhưng đã không còn kịp nữa.
Vụt vụt…Hai tay Lâm Chính nhanh như điện xét lao về phía cốc chủ. Cả cơ thể của bà ta lập tức bị chục cây châm ghim trúng. Dưới ánh trăng, những cây châm sáng lấp lánh, trông vô cùng khủng khiếp. Cốc chủ nôn ra máu, vội lùi lại và tái mặt.
Bà ta nhìn những vết châm ở vùng ngực của mình, lập tức hiểu ra mình đã bị đánh bại. Những cây châm này đều chứa độc cực mạnh. Mà dù không có độc thì nó cũng có tác động khủng khiếp lên cơ thể bà.Lúc này có muốn bỏ chạy cũng khó.