Chương 3928
Người phụ nữ đó kinh ngạc.
“Nghe đây”, Trịnh Nam Thiên hạ giọng quát: “Bây giờ các cô đang đối đầu với Chính phủ, đối đầu với lãnh đạo cấp cao! Tôi khuyên các cô hãy ngoan ngoãn chịu trói, chấp nhận sự trừng phạt của chúng tôi. Nếu các cô có thái độ nhận tội tốt, chúng tôi có thể giảm nhẹ hình phạt. Nếu không, bây giờ các cô xông qua, bên trên sẽ truy cứu trách nhiệm của mỗi người các cô! Đến lúc đó, không những các cô, mà ngay cả người nhà các cô cũng sẽ bị trừng trị! Các cô hiểu ý tôi chứ?”.
Ông ta vừa nói xong, tất cả mọi người đến biến sắc.
Trịnh Nam Thiên không biết những người có thể trở thành đệ tử Hồng Nhan Cốc đã bị Hồng Nhan Cốc tẩy não từ lâu.
Trong mắt bọn họ, Hồng Nhan Cốc chính là nhà bọn họ, cốc chủ Hồng Nhan Cốc giống như bố mẹ của họ.
Bây giờ cốc chủ Hồng Nhan Cốc gặp nguy hiểm, bọn họ còn quan tâm gì được nữa?
“Ông già, tôi không muốn nói nhiều với ông, giờ hoặc là ông nhường đường, hoặc là chị em chúng tôi sẽ mở đường máu!”, người phụ nữ đi đầu lộ vẻ mặt dữ tợn, lớn tiếng quát.
Cô ta vừa nói xong, tất cả đệ tử đều rút kiếm.
Trịnh Nam Thiên nghe vậy, trong mắt lộ ra vẻ khó tin và kinh ngạc sâu đậm.
Ông ta không ngờ một Hồng Nhan Cốc nhỏ bé lại khiến những người này điên cuồng như vậy, không biết tốt xấu như vậy.
“Xem ra thần y Lâm nói đúng! Một vài tổ chức thế lực ngu xuẩn vô tri đúng là nên bị cấm! Tổ chức như
Trịnh Nam Thiên giận đến phồng mang trợn mắt, cực kỳ phẫn nộ.
Nhưng những người đó chẳng muốn nhiều lời với ông ta.
Người phụ nữ đó quát lớn một tiếng: “Các chị em, xông lên với tôi, giải cứu cốc chủ!”.
“Giải cứu cốc chủ!”.
Đám đông hô lên, ùn ùn kéo vào bên trong.
“Đại thống lĩnh, phải làm sao đây?”, một chiến sĩ hỏi.
“Bắt hết lại cho tôi! Ai ngu xuẩn cố chấp không nghe thì bắn chết tại chỗ!”, Trịnh Nam Thiên quát lớn.
Hai bên lập tức lao vào chiến đấu, hiện trường hỗn loạn vô cùng.
Lúc này, ở trung tâm phòng tuyến.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc và năm người tuyệt phạt đã chiến đấu đến mức tối tăm mịt mù, không còn thấy ánh mặt trời.
Mặt đất ở hầm trú ẩn đã bị nổ tung.
Nước hồ bị nổ sụt xuống hơn một nửa.
Trên không trung toàn là bụi bặm.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc người đầy máu, thở hổn hển, đứng ở bên trái bờ hồ.
Năm người tuyệt phạt xếp thành một hàng, đứng ở phía bên kia hồ nước, hiên ngang nhìn bà ta.
Không nghi ngờ gì nữa, cốc chủ Hồng Nhan Cốc không phải đối thủ của năm người này…
Dù bà ta đã dùng cấm thuật!
Dù… bà ta tự nhận là thần.
Nhưng giao đấu với năm người đó, bà ta vẫn không địch lại.