Chương 3937
“Vậy anh cảm thấy các anh cần bao nhiêu thời gian mới có thể phá được cơ thể võ thần của tôi?”, Lâm Chính hỏi.
“Nửa tiếng là đủ!”, thủ lĩnh người tuyệt phạt lạnh lùng nói.
“Vậy các anh cảm thấy các anh có thể chịu được bao lâu dưới tay tôi?”, Lâm Chính lại hỏi.
Câu nói này lại khơi lên lửa giận ngút trời của năm người tuyệt phạt.
Bọn họ là người tuyệt phạt ở trên cao, là tồn tại khiến thế gian run rẩy!
Bây giờ lại có người nói lời như vậy với bọn họ…
“Kẻ này ắt phải bắt lại!”.
“Lấy lại danh dự cho người tuyệt phạt chúng ta!”.
“Bao vây bọn họ!”.
Bọn họ hét lên, lập tức tản ra, dùng thế vây công tấn công về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính phớt lờ đòn tấn công của bọn họ, nhắm vào một cô gái yếu nhất trong năm người tuyệt phạt, lao thẳng về phía cô ta.
“Ồ?”.
Cô gái đó sửng sốt, chưa kịp phản ứng đã bị Lâm Chính đánh một quyền vào tim
Ầm!
Quyền phong ầm ầm!
Giống như sấm đánh!
Trên nắm đấm của anh thậm chí còn dâng lên một lớp khí thể màu xanh lam nhạt.
Ai cũng không biết một quyền này rốt cuộc mang theo bao nhiêu sức mạnh.
Cô gái chỉ có thể cảm nhận được một luồng áp lực ập tới trước mặt khi quyền phong đánh tới.
Cô ta vội vàng giơ thiết lệnh lên chắn ngang trước ngực.
Ầm ầm!
Nắm đấm đập mạnh lên thiết lệnh, vang lên
Phụt!
Cô gái phun ra máu, bay ngược ra sau, ngã xuống đất lần nữa.
Chỉ là lần này, cô ta muốn bò dậy có vẻ cực kỳ gian nan.
Thiết lệnh trên tay cô ta đã gãy làm hai.
“Cái gì?”.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc và bốn người tuyệt phạt còn lại trợn tròn mắt.
Thiết lệnh… gãy rồi sao?
Thiết lệnh không phải thứ do sắt thường tạo ra. Mà nghe nói là sử dụng một loại kim loại đặc biệt vô cùng hiếm có tạo thành từ những kỹ thuật siêu đẳng. Nó sắc bén vô song và cứng tới mức khó có thể phá vỡ.
Mặc dù nó không phải là một binh khí thần kỳ nhưng độ mạnh của nó chẳng khác binh khí thần kỳ là bao. Thiết lệnh trong tay năm người đã được truyền thừa 600 năm rồi, đó là biểu tượng của người tuyệt phạt.
Năm món thiết lệnh này không biết là đã phá hỏng biết bao thanh kiếm, thanh đao sắc bén. Vậy mà không ngờ hôm nay chúng lại bị phá hủy bởi cú đấm của một con người. Đám đông há mồm trợn mắt, không dám tin vào những gì mình thấy.