Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3944


trước sau

Chương 3944

“Thần y Lâm, anh thật to gan, dám kiểm soát người tuyệt phạt. Anh có biết người tuyệt phạt có ý nghĩa thế nào ở đại hội không? Nếu để đại hội biết được hành động của anh thì tôi đảm bảo Dương Hoa và thậm chí là những người xung quanh anh cũng sẽ bị liên lụy đấy, thậm chí cả xã hội này sẽ không còn bóng dáng anh nữa đâu, tất cả sẽ tan thành mây khói. Anh không chỉ biến mất khỏi thế giới này mà cũng biết mất luôn trong lịch sử, anh có biết không?”, cô gái tức giận nói.

“Lịch sử dành cho người chiến thắng. Nếu tôi không dám đặt cược thì tất cả có gì liên quan gì tới tôi? Lúc này, tôi chỉ cần biết thái độ của cô. Nếu cô đồng ý thì họ sẽ sống sót. Còn nếu không thì hôm nay tất cả các người cùng chết thôi”, nói xong, Lâm Chính cầm thiết lệnh ở bên cạnh, vứt tới trước mặt cô gái.

Cô gái run rẩy, cảm thấy vô cùng đau khổ. Thế nhưng cuối cùng cô gái đã thỏa hiệp…Và quỳ xuống…

“Bái kiến…thần y Lâm”.

Cùng với sự thần phục của người tuyệt phạt, cuộc chiến cuối cùng cũng kết thúc.

Lâm Chính khẽ thở phào, sau đó hô lớn. Đám người Từ Thiên, Từ Hải ở bên ngoài nghe thấy vậy bèn chạy tới.

Thấy cảnh tượng tan hoang trước mặt ai cũng sợ hết hồn. Thật chẳng khác gì thế giới bị hủy diệt.

Bọn họ thận trọng tiến lại gần Lâm Chính. Nhìn thấy bộ dạng của anh, ai cũng thất kinh.

“Chủ tịch Lâm”, hai người cung kính nói. Họ run rẩy.

“Từ Thiên, ông đưa những người này tới cho Tần Bách Tùng giám sát. Làm gấp rút, nghe này, nhất định phải giữ kín thân phận của họ, không được để lộ ra ngoài. Nếu như để người ngoài biết được thân phận của họ thì không những tôi phải chết mà ngay cả người thân bạn bè của mọi người cũng phải chết, rõ chưa?”, Lâm Chính trầm giọng.

Dứt lời, tất cả đều cảm thấy thót tim.

“Vâng…vâng…”, hai người vội vàng nói.

Một chuyện quan trọng như vậy, đương nhiên bọn họ cũng phải tự làm rồi! Người tuyệt phạt được đưa đi, mọi thứ trở lại bình thường.

Lâm Chính nhìn xung quanh và dừng lại ở

cốc chủ đang nằm trên một đống đá ở đằng xa.

“Kết quả này chắc là bà cũng không ngờ tới phải không?”, Lâm Chính bước tới.

“Đúng vậy…”, cốc chủ yếu ớt đáp lại, đôi mắt trông tối đi nhiều. Việc mất máu nhiều khiến bà ta không còn sức nữa.

“Cậu thắng rồi…thần y Lâm…Cậu có thể kết thục cuộc đời tôi bất cứ lúc nào. Nhưng trước đó…cậu có thể…trả lời tôi một câu được không”, bà ta yếu ớt nói.

“Bà nói đi”.

“Cấm thuật của cậu…rốt cuộc là gì vậy? Sao có thể khiến cậu thắng được cả người tuyệt phạt thế? Loại cấm thuật này …thật sự tồn tại sao?”

Dứt lời, Lâm Chính rơi vào im lặng. Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng: “Cấm thuật của tôi có tên là Tuyệt Thế Đỉnh Phong Thuật, được ghi trong Hoàng Đế Nội Kinh, một thuật pháp có thể giúp con người làm những việc vượt quá khả năng của họ…”

“Tuyệt Thế Đỉnh Phong Thuật sao…cậu thi triển thuật pháp này…đã phải giết chết bao nhiêu người rồi?”, cốc chủ nói.

“Một người”.

“Một người?”

Cốc chủ kinh ngạc: “Cấm thuật gì mà chỉ giết một người đã có thể thi triển được vậy? Nếu vậy thì sao có thể gọi là cấm thuật được?”

“Giết một người thì không được gọi là cấm thuật sao? Xem ra bà khinh thường mạng sống nhỉ?”, Lâm Chính lắc đầu.

“Hừ, đương nhiên tôi là người như thế. Còn cậu, là thần y Lâm mà lại có thể hi sinh tính mạng của người khác để đội lấy lợi ích cho bản thân, thế mà lúc nào cũng nói là mình học y, lương y như từ mẫu. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì cậu nhất định sẽ bị cả thế giới chửi vào mặt đấy”, cốc chủ cười lạnh. Thế rồi bà ta lại ho khù khụ và thở rít lên.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện