“Được! Vậy thì viết bản cam kết đi, lấy giấy bút ra”, người đàn ông trung niên hào sảng đáp lại không chút do dự.
“Không, không dùng bút viết mà dùng máu của ông viết”, Lâm Chính nói.
“Hả?”
Người đàn ông trung niên chau mày.Ý nghĩa của việc dùng máu và dùng bút viết đương nhiên là khác nhau rồi.
Nếu dùng bút viết, có thể không có hiệu lực về mặt pháp luật nhưng ở thế giới y thuật thì nó lại có mức độ tin cậy rất cao. Người đàn ông trung niên do dự.
Nhà họ Lâm lao tới.
“Ông ơi đừng!”
“Không thể viết được”.
Mọi người cuống cả lên. Nhưng người đàn ông trung niên chỉ trầm giọng: “Không thể quan tâm được nhiều như thế, cứu Ngữ Yên trước rồi tính”.
“Nhưng…sợ rằng…”
Mọi người chần chừ. Thế nhưng người đàn ông trung niên đã hạ quyết tâm. Một người đưa khăn mùi xoa tới. Người đàn ông trung niên cắn đầu ngón tay và bắt đầu viết.
Nhưng đúng lúc này ông ta lại dừng lại nhìn Lâm Chính: "Sau khi tôi viết xong thì phải lập tức thả con gái tôi ra, biết chứ?”
“Được, tôi đâu có thể đưa một người sống sờ sờ đi được đâu”, Lâm Chính nói.
“Được lắm”.
Người đàn ông lại bắt đầu viết tiếp. Rõ ràng là ông ta từng học qua bút lông nền dù là viết trên khăn thì nét chữ vẫn giống như rồng bay phượng múa, rất nghệ thuật.
Viết xong ông ta bèn đưa cho Lâm Chính. Lâm Chính không hề chần chừ, lập tức thả cô gái ra và nhận lấy chiếc khăn.
Anh đưa lên xem, cảm thấy khá hài lòng, sau đó cất khăn vào trong người.
“Ngữ Yên không sao chứ?”, mọi người lao lên.
Cô gái ngồi xuống đất, ho khù khụ vài tiếng rồi lắc đầu: “Bố, con không sao!”
“Không sao là tốt rồi”, người đàn ông thở phào, sau đó nhìn Lâm Chính nói bằng vẻ hài lòng: “Các hạ quả là người sòng phẳng. Yên tâm, tôi sẽ thực hiện đúng lời hứa”.
“Hi vọng là như vậy”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Được rồi, chúng ta đi thôi, hi vọng sau còn gặp lại”.
Người đàn ông trung niên nói xong bèn rời đi. Cứu được con gái, ông ta bèn đưa Lâm Phú và cô gái đi.
Họ không hề dừng nghỉ. Còn về phía Mãn Thương Hải, người đàn ông chẳng buồn nhìn lấy một cái. Lâm Chính im lặng quan sát họ rời đi, sau đó đi về phía Mãn Thương Hải.
“Người anh em, có thể…báo cảnh sát giúp tôi không”, Mãn Thương Hải tuyệt vọng nhìn Anh Mục và lên tiếng.
Anh Mục lại thở dài: “Có người sớm đã báo rồi. Nhưng giờ ông nghĩ xem tôi gọi điện còn có tác dụng gì nữa không?”
Mãn Thương Hải nhắm mắt, cả người nằm xuống đất bất lực.
Đúng lúc này, Lâm Chính đi tới. Cả nhà họ Mãn run lẩy bẩy. Hai bố con Anh Mục không dám lên tiếng.
Lúc này, toàn bộ tình hình đã nằm trong tay Lâm Chính.
“Tại sao cậu đồng ý thương lượng với Lâm Thái mà lại cứ không chịu tha cho nhà họ Mãn chúng tôi vậy? Lẽ nào…nhà họ Mãn không còn chút cơ hội nào sao?”, Mãn Thương Hải vẫn không chịu từ bỏ. Ông ta mở mắt, nói giọng khàn khàn với Lâm Chính.
“Đối với tôi mà nói, giấy cam kết này quan trọng hơn cô gái đó”, Lâm Chính điềm nhiên nói.
“Ha ha, tôi nói thẳng nhé, Lâm Thái không thể nào giúp cậu có được Huyền Sâm Vương đâu. Đừng nói là lấy mà ngay cả đến việc nhìn thấy thôi cũng không thể. Huyền Sâm Vương là bảo vật của nhà họ Lâm. Bọn họ không thể nào thực hiện lời hứa đâu. Những gì mà cậu nhận được chỉ là một chiếc khăn mà thôi”, Mãn Thương Hải khẽ cười.
“Nhưng đó chính là từ tôi muốn”, Lâm Chính nói.
Mãn Thương Hải sững sờ. Lâm Chính chỉ cần như vậy thôi sao? Cậu ta đang nghĩ gì vậy.
“Dù sao thì ông cũng nói tới nước đó rồi nên tôi cũng cho ông một cơ hội.Quan trọng là xem ông có chịu nắm lấy hay không”.
Lâm Chính lấy ra một viên thuốc màu đen, cầm viên đó rồi đặt lên đầu Mãn Thương Hải. Mãn Thương Hải trợ tròn mắt rồi bỗng nín thở.
“Tôi đếm ba giây”, Lâm Chính bình tĩnh nói: “Một, hai, ba!”
“Tôi ăn! Tôi ăn!”
Mãn Thương Hải không dám chần
chừ, cứ thế há miệng ra. Lâm Chính búng nhẹ, viên thuốc lập tức bay vào miệng ông ta và bị ông ta nuốt xuống.
“Tốt lắm”.
Lâm Chính gật đầu, điềm đạm nói: “Tôi sẽ liên lạc với ông. Ngoài ra, trong vòng ba ngày, đưa hai chân của Mãn Phúc Tây tới Giang Thành cho tôi. Không thấy chân của anh ta thì tôi sẽ đích thân tới võ quán Mãn Thị lấy đấy”.
Dứt lời, Lâm Chính đứng dậy rời đi. Đám đông sợ hết hồn. Mãn Thương Hải cũng tái mét mặt. Nhưng tới nước này rồi, ông ta cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Con trai mình suýt nữa thì hại cả võ quán mà.
“Quán chủ, lần này…phải làm sao?”, một người run rẩy nói.
“Còn có thể làm sao chứ? Chặt chân của cái thằng bất hiếu đó cho tôi rồi lập tức gửi tới Giang Thành”, Mãn Hải tức giận hằm hắm.
Tất cả đều do Mãn Phúc Tây gây ra.
“Thật…thật sao ạ?”
“Chứ còn sao nữa, mau đi làm đi”, Mãn Thương Hải gầm lên sau đó ho ra máu.
Cả nhà họ Mãn không còn lựa chọn nào khác. Anh Mục cũng không dám ở lại lâu, vội vàng đưa con gái rời khỏi Mãn Thị. Còn về hôn sự, họ không định nhắc đến nữa.
Ra khỏi Võ Quán, Anh Tú nhìn đông nhìn tây như đang tìm kiếm Lâm Chính. Có lẽ là cô ta có gì đó muốn nói. Thế nhưng Lâm Chính đã lên xe của Vệ Yên, chuẩn bị tới sân bay rời khỏi Giang Thành rồi.
Trên đường đi, anh lấy bức thức viết bằng máu ra xem.
“Anh Lâm, đây là gì vậy?”, Vệ Yên đang lái xe bèn hỏi.
“Thu hoạch bất ngờ”, Lâm Chính cười nói.
“Thu hoạch bất ngờ sao?”
“Đúng vậy, có thứ này lần sau tôi tới nhà họ Lâm có thể tới một cách danh chính ngôn thuận rồi”
Lâm Chính nheo mắt. Rõ ràng là Vệ Yên không hiểu Lâm Chính đang nói gì, càng không muốn suy nghĩ nhiều. Cô ta không hiểu ý nghĩa của bức thư máu này. Thực ra không chỉ có cô ta mà thậm chí đến cả Lâm Thái – người viết bức thư này cũng không hiểu.
“Nhà họ Lâm, tôi đã nắm đằng chuôi rồi”.
Lâm Chính lầm bầm. Nhưng đúng lúc này.
Tuýt….Tiếng còi xe vang lên.
Rầm!
Tiếng va chạm bùng nổ. Lâm Chính ngồi phía sau trong nháy mắt đã bị một chiếc xe màu đen đụng trúng. Hai người lắc mạnh, nhưng may mà thắt dây an toàn nên không có vấn đề gì lớn.
“Mẹ kiếp! Lái xe mà bị mù à?”
Vệ Yên điên tiết, từ trên xe bước xuống tìm tài xế của chiếc xe kia.
Thế nhưng đối phương cũng lập tức bước xuống, tay cầm súng đen nhắm thẳng vào Vệ Yến và nã đạn. Lâm Chính tái mặt, lập tức kéo Vệ Yên xuống nhưng không kịp…
Pằng. Viên đạn bay tới, đâm xuyên ngực Vệ Yên.
“Vệ Yên”, Lâm Chính hét lên.
Lúc này, vài người đeo kính đen từ trong xe bước xuống đi về phía Lâm Chính.