Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 397


trước sau

Lâm Chính biết nhà họ Lâm rất mạnh. Anh bị nhà họ Lâm đuổi đi và cũng từng sống rất lâu ở nhà họ Lâm nên đương nhiên là hiểu rõ. 

Nhưng dù sao anh cũng sống ở nhánh phụ mấy năm, rồi lại ở Giang Thành ba năm nên đối với tình hình hiện tại của nhà họ Lâm anh không nắm gì. 

Để nhà họ Mãn giám sát nhà họ Lâm là một tình huống khá miễn cưỡng, nhưng thôi cũng kệ. Bởi vì trong mắt anh, nhà họ Mãn chỉ là một quân cờ. 

Con đường tương lai nhà họ Mãn lựa chọn thế nào đều do một mình Mãn Thương Hải quyết định. 

Sau khi ra khỏi sân bay Giang Thành, Cung Hỉ Vân đích thân tới đón anh. Lâm Chính tới bệnh viện thăm Tô Nhu rồi lại cùng Tần Bách Tùng tới thăm Tần Ngưng. 

Tần Ngưng vẫn trong trạng thái người thực vật. Muốn chữa khỏi hoàn toàn cho cô ấy thì cần phải có dược liệu đặc biệt. 

Cũng may mà Huyền Y Phái đã bước đầu ổn định, người cũng đã đủ nên Tần Bách Tùng cũng đã bắt đầu cho người đi tìm thuốc cho cháu gái. Về điểm này, Lâm Chính không phản đối. 

Vì dù sao thì Tần Ngưng cũng vì anh mới xảy ra chuyện. 

Chỉ có điều anh về Giang Thành chưa được bao lâu thì Long Thủ đã tới tìm. 

“Cậu Lâm, cậu có thể chữa trị giúp tôi được chưa?”, Long Thủ cầu khẩn. Giờ ông ta chỉ muốn nhanh hồi phục. 

“Tôi đã nói thì nhất định sẽ làm”, Lâm Chính hào sảng đap lại, rồi tiến hành điều trị cho Long Thủ ở trong Huyền Y Phái. 

Tại học viện. 

Một căn phòng được dựng tạm, Lâm Chính lấy châm ra, khử trùng, vận khí và bắt đầu châm cứu. Động tác của anh hết sức thuần thục, từng cây kim với tinh khí được hình thành. Long Thủ im lặng quan sát. Ngoài ông ta ra còn có cả Hùng Trưởng Bạch. 

Cả hai cùng nhìn chăm chú, chẳng ai để ý rằng cánh tay của Long Thủ đã dần hồi phục, tất cả đều chỉ cảm thấy phục sát đất trước tài dùng châm tinh diệu của Lâm Chính. 

“Cậu Lâm, châm pháp của cậu…có lẽ còn thuần thục hơn gấp nhiều lần của tôi – một người đã luyện châm mười mấy năm. Rốt cuộc thì…cậu đã luyện như thế nào vậy?”, thấy Lâm Chính dừng lại, Hùng Trưởng Bạch bèn thở dài, tỏ vẻ ngưỡng mộ. 

“Ông có muốn học không?” 

Lâm Chính nhìn ông ta và hỏi. Hùng Trưởng Bạch khựng người, dường như hiểu được ra điều gì đó bèn vội vàng cúi đầu: “Nếu như cậu Lâm không chê thì Trưởng Bạch rất sẵn lòng”. 

“Được, vậy sau này tôi tìm thời gian dạy ông”, Lâm Chính gật đầu, tiếp tục châm kim. 

“Cảm ơn thầy”, Hùng Trưởng Bạch kích động không ngớt. 

Mặc dù ông ta tuổi đã cao nhưng về y thuật thì luôn hi vọng có thể tiến bộ hơn bất kỳ người nào. Long Thủ cũng run rẩy, đôi mắt ánh lên vẻ ngưỡng mộ. Nhưng dù sao thì ông ta vẫn là Long Thủ. Lòng tự tôn của ông ta cao hơn chút. Dù y thuật của thần y Lâm lợi hại nhưng anh còn trẻ quá. 

Bắt bản thân bái một người như vậy làm thầy thì ông ta không làm được. Ông ta không vượt qua được quan niệm đó. Long Thủ chỉ thầm thở dài. 

Cũng không biết mất bao lâu mà phải một lúc Lâm Chính mới rút châm ra. 

“Ông thử đi”, Lâm Chính thản nhiên nói. 

Long Thủ giơ tay lên, mười ngón tay xòe ra rồi lại nắm lại. Mộc lúc sau ông ta cầm một cây kim lên và phóng ra xa. 

Vụt! Cây kim lập tức cắm phập vào tường, đầy uy lực và chuẩn xác. 

“Hồi phục rồi…tôi…thật sự hồi phục rồi sao? Thật sự có thể trị khỏi Phần Tịch à?”, Long Thủ trợn tròn mắt, cơ thể kích động run lên lẩy bẩy. 

Ông ta vội vàng đứng dậy cúi mình trước Lâm Chính: “Cảm ơn cậu Lâm”. 

“Không cần cảm ơn, tôi chỉ thực hiện đúng lời hứa mà thôi. Huống hồ ông vẫn chưa khỏi hoàn toàn đâu, cần điều trị thêm ba tuần nữa thì mới hồi phục hoàn toàn”, Lâm Chính thản nhiên nói. 

Long Thủ gật đầu, nhảy cẫng lên vì vui mừng. Chẳng có điều gì quan trọng hơn điều này nữa. Ông ta tưởng cả đời này mình sẽ không thể cầm châm được nữa, thật không ngờ lại có thể hồi phục nhanh như vậy. 

Hơn nữa…không ngờ
Phần Tịch như trong truyền thuyết lại có thể trị khỏi được thật. 

Trời ơi! Rốt cuộc thần y Lâm là thần thánh phương nào vậy. 

“Ông nghỉ ngơi đi. Tôi còn có việc nên đi trước đây. Lần sau trị liệu tôi sẽ gọi điện co ông”, Lâm Chính cất châm đi và đứng dậy. 

“Thần y Lâm, xin hãy dừng bước”, Long Thủ vội vàng kêu lên. 

“Còn chuyện gì sao?”, Lâm Chính nhìn ông ta. 

“Chuyện này…”, Long Thủ do dự rồi nói khẽ: “Thần y Lâm, là thế này. Người mà lần trước giúp cậu…cậu xem…” 

“À…người đó à?”, Lâm Chính chợt nhớ ra và gật đầu: “Ông không nói thì tôi quên mất…Ông sắp xếp giúp tôi! Tôi sẽ tới xem thế nào”. 

“Thần y Lâm, mong là cậu có thể sắp xếp sớm một chút, bởi vì vị đó…sợ là không cầm cự được lâu nữa”, Long Thủ nói tiếp. 

“Nghiêm trọng vậy cơ à?” 

Lâm Chính giật mình: “Ông ta bị triệu chứng như thế nào?” 

“Rất lạ, tôi cũng không biết nữa…”, Long Thủ lắc đầu: “Lúc trước tôi có sử dụng một ít dược liệu quý duy trì mạng sống cho ông ta nhưng mỗi năm mỗi yếu, cũng không cầm cự được bao lâu nữa, nên nếu càng để lâu thì càng khó trị”. 

“Tôi biết rồi”, Lâm Chính xoa cằm, thản nhiên lên tiếng: “Một tiếng nữa điều xe tới đón tôi, tôi tới viện điều dưỡng một chuyến trước đã”. 

“Dạ” 

Long Thủ gật đầu rồi lập tức gọi điện thoại. Lâm Chính tới viện điều dưỡng điều trị cho Trịnh Nam Thiên. 

Nhờ vào việc đều đặn được châm cứu và dùng thuốc mà Trịnh Nam Thiên đã hồi phục được bảy, tám phần rồi. 

Mọi người vui mừng lắm. Nhất là những nhân vật tầm cỡ của khu vực sau khi biết tin thì đều đưa vệ binh tới thăm thủ trưởng cũ. 

Ai cũng tỏ ra cảm kích vô cùng. Thế nhưng Trịnh Nam Thiên vẫn yêu cầu mọi người phải tuyệt đối giữ bí mật. Rõ ràng là ông ta đã chuẩn bị tâm lý để phản công. Nếu như thông tin ông ta sắp hồi phục bị rò rỉ thì sẽ gây ra rất nhiều bất lợi. 

Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. 

Huống hồ sau khi ông bị thương, phía đối phương càng lúc càng ngang tàng, ông ta thật chỉ muốn đàn áp chúng đến chết. 

“Lâm Chính, cậu đúng là quý nhân của chúng tôi!”, một người có gắn một ngôi sao trên vai áo bước tới nắm chặt tay Lâm Chính. 

“Đừng khách sáo”, Lâm Chính mỉm cười. 

“Lâm Chính, tối nay ở lại ăn cơm đi, chúng ta làm vài chén”, Trịnh Nam Thiên bật cười. 

“Thôi khỏi tướng quân, tôi còn có việc”, Lâm Chính mỉm cười. 

Đúng lúc này, điện thoại của anh đổ chuông. Lâm Chính lấy máy ra, nhìn số điện thoại và chau mày. Là số điện thoại của nhà họ Lâm… 

“Xin lỗi, tôi nghe máy”, Lâm Chính cười với mọi người. 

“Không có gì, cậu bận đi”. 

Trịnh Nam Thiên mỉm cười. Lâm Chính đưa máy lên tai. Đầu dây bên kia là một giọng nói lạnh như bằng truyền tới. 

“Lâm Chính! Có phải là nên giải thích điều gì đó không nhỉ?” 

“Giải thích gì?", Lâm Chính đáp lại. 

Mặc dù anh nói rất nhỏ nhưng xung quanh có vẻ đều nghe thấy và quay qua nhìn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện